"Gà Đông An ấy, ngày xưa nguyên liệu phụ chỉ cần ớt thôi, mà trải qua từng đời từng đời cải tiến, nguyên liệu dùng đã nhiều hơn rồi."
Nói đến đây, thái độ tùy ý ban đầu của Tôn Tồn Nghi đột nhiên biến đổi, bỗng chốc nghiêm túc hẳn lên. Ông đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Bảo Bảo nói:
"Các món ăn thời xưa, được kế thừa và phát triển từ năm này qua năm khác, mà đầu bếp, cũng cần phải theo kịp thời đại.
Bảo Bảo cháu phải nhớ kỹ, chỉ có không ngừng học tập, mới có thể khiến món ăn nhà họ Tôn được lưu truyền mãi mãi, không bao giờ mai một.”
Tôn Bảo Bảo có chút ngơ ngác gật đầu, mà Tôn Quốc Đống sau lưng cô, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút ửng đỏ.
"Món ăn nhà họ Tôn ngon hay không, không phải do người nhà mình tự khen ngon là được, mà chỉ khi thực khách nói món ăn nhà họ Tôn ngon, mới thực sự là ngon. Giữ mình trong khuôn khổ mãi mãi là không được, chúng ta phải tiến bộ cùng với thời đại.”
Tôn Bảo Bảo hiểu ý ông, lão tổ tông là sợ cô tự cao tự đại, đầu bếp à, không sợ có kiêu ngạo, nhưng sợ kiêu ngạo đến mức tự phụ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT