Ta và mẫu thân lập tức dời mắt, chuyển sang nhìn phụ thân.
Ông giả bộ ho khẽ một tiếng, rồi mới lên tiếng giải thích:
“Ta thấy Khanh nhi bị ấm ức mà lòng khó chịu. Đúng lúc biên quan truyền tin về, nói tên phế vật Sở Phong kia đã lén lút bỏ trốn về kinh, ta bèn cố tình tung tin đồn giả, để nhà họ Sở đắc ý mấy ngày. Đợi đến khi bọn họ bị tâng bốc lên tận trời, rồi lại ngã xuống, hẳn sẽ càng thê thảm hơn.”
Vừa nói xong, trong giọng ông còn lộ ra chút khoái trá.
Nhưng mẫu thân ta lại tức đến mức ném thẳng đũa xuống bàn.
“Sở Phong đã tự rước lấy nhục nhã, chúng ta cứ chờ xem trò hay là được rồi. Chàng làm cái gì không làm, lại đi nguyền rủa chính mình với Mặc nhi?”
“Ngươi có biết ta ở bên ngoài, mỗi ngày đều phải nghe người ta nói phu quân ta sống chẳng còn bao lâu, con trai ta hóa điên rồi, có biết ta đã phải nhẫn nhịn đến mức nào không hả?”
“Nương tử đừng giận, ta không có ý đó, chỉ là suy nghĩ chưa chu toàn thôi.”
Phụ thân ta vội vàng nhận lỗi, muốn ôm lấy mẫu thân nhưng bị bà thẳng tay đẩy ra.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play