Tiêu Vũ Trạch nghe tiếng lòng của Vân Khê mà khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt đầy ý cười. Cậu nhóc này đúng là thú vị, lúc nào cũng tự mình hoảng loạn, tự mình diễn kịch, lại chẳng hề hay biết người xung quanh đã sớm nhìn thấu.
Nhưng điều khiến anh thật sự hứng thú chính là—Lâm Nhược cũng nghe được tiếng lòng của Vân Khê.
Lâm Nhược mỉm cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc phức tạp. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta đã phát hiện ra sự khác thường của Vân Khê. Không giống như nhân vật trong nguyên tác, người trước mặt cậu ta không có vẻ gì là một kẻ tiểu nhân hẹp hòi, ngược lại, còn có chút… đáng yêu.
Hóa ra trong lòng anh ấy lại sợ mình như vậy? Còn cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn để tránh kết cục bi thảm?
Lâm Nhược cúi đầu, che giấu đi tia hứng thú trong mắt.
Tiêu Vũ Trạch nhìn hai người đối diện, khóe môi nhếch lên đầy ý vị sâu xa. Xem ra, vở kịch này ngày càng thú vị rồi. Một người thì diễn đến nhập tâm, một người lại lặng lẽ quan sát. Còn anh, chính là người đứng giữa, thản nhiên thưởng thức màn kịch này.
Anh nhẹ giọng nói: “Nếu đã vậy, từ nay về sau, ba chúng ta sẽ thân thiết hơn nhỉ?”
Vân Khê nghe mà suýt nghẹn, trong lòng gào thét: Cái gì mà ba chúng ta?! Tôi chỉ muốn sống bình yên, không muốn nhập hội với hai người này đâu!
Tiêu Vũ Trạch và Lâm Nhược, hai người đứng hai bên Vân Khê, mỗi người một vẻ, mỗi người một cách thể hiện tình cảm của mình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT