Vân Khê lén liếc nhìn Tiêu Vũ Trạch, trong lòng rối bời. Từ bao giờ mà Tiêu Vũ Trạch lại có ánh mắt như vậy với mình? Không phải anh ta nên lạnh lùng, xa cách, chỉ coi mình như kẻ dư thừa thôi sao?
Không nhịn được, cậu bèn ho nhẹ một tiếng, giả vờ như vô tình hỏi: “Anh này, trước đây anh ghét tôi lắm đúng không?”
Tiêu Vũ Trạch không dừng bước, nhưng ánh mắt nghiêng sang nhìn cậu, đôi môi khẽ nhếch lên như thể cậu vừa hỏi một chuyện rất thú vị. “Sao em lại nghĩ vậy?”
"Thì... từ lúc anh trở về, bố mẹ đều đối xử tốt với tôi, chỉ có anh là luôn lạnh lùng, xa cách." Vân Khê thành thật nói. “Tôi cũng hiểu chứ. Đột nhiên có một kẻ xa lạ chiếm mất vị trí của mình suốt mười tám năm, chắc anh khó chịu lắm đúng không?”
Tiêu Vũ Trạch dừng bước, xoay người đối diện với cậu. Anh cúi đầu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Vân Khê có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả lên mặt mình.
"Em nói sai rồi." Giọng Tiêu Vũ Trạch trầm thấp, ánh mắt như có như không dán chặt vào cậu. “Tôi chưa từng ghét em.”
Vân Khê sửng sốt, cảm giác như tim mình vừa lỡ mất một nhịp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play