Đêm đó, Cố Ngôn uống đến say mèm trong quán bar.
Tiếng chuông điện thoại lúc hai giờ sáng phá tan giấc ngủ của tôi.
Tôi nhíu mày, bắt máy.
Là đám bạn bè lêu lổng của Cố Ngôn gọi đến.
“Chị Chu, chị có thể đến xem anh Cố một chút không? Anh ấy uống nhiều quá, bọn em khuyên thế nào cũng không được.”
Tôi chống cơn buồn ngủ, trở mình bước xuống giường.
Trong phòng bao, Cố Ngôn ngồi cúi đầu, không nói một lời, trên bàn là vô số chai rượu lăn lóc.
Tôi đến gần xem thử, nhưng đổi lại chỉ là tiếng gắt gỏng của anh ta.
“Đừng lo chuyện bao đồng, các người không hiểu tiếng người à?”
“Bọn họ có lẽ cũng sợ anh uống đến chết ở đây, rồi họ phải chịu trách nhiệm hình sự thôi.”
Tôi ngồi xuống mép ghế sofa, hờ hững nói.
“Hừ, khi nào đến lượt em quản tôi? Thứ dịu dàng giả tạo đó, em đang diễn cho ai xem?”
Lời anh ta như một mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim tôi.
Những câu nói tổn thương thế này, suốt ba năm qua, tôi đã nghe không đếm xuể.
Tôi cúi đầu, lẩm bẩm như nói với chính mình.
“Đúng vậy… Tại sao ngày đó em không dịu dàng hơn một chút…”
Ngày trước, Chu Dực luôn ném quần áo, tất vớ lung tung.
Tôi chưa từng nhẹ nhàng với cậu ấy, chỉ biết cầm đồ bẩn ném lại hoặc quát cậu ấy mau đi giặt.
Cậu ấy từng tuổi trẻ bồng bột, đánh nhau với người ta, về đến nhà lại bị tôi mắng xối xả.
Lúc đó, tại sao tôi lại nghiêm khắc như thế?
Nếu tôi có thể dịu dàng hơn, một chút thôi…
Lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, tôi đứng dậy rời đi.
Vừa mở cửa, tôi liền đụng phải người đang đi vào.
“Xin lỗi.”
Tôi cúi mặt, vội vàng bước qua, chẳng kịp nhìn xem người kia là ai.
“Chu Tình?! Sao em lại ở đây?”
Giọng nói ấy xen lẫn kinh ngạc và vui mừng.
Ở cửa, đám bạn của Cố Ngôn khúm núm giới thiệu tôi.
“Anh Triệu Vũ, đây là bạn gái của anh Cố, Chu Tình.”
“Chị Chu, đây là anh họ của anh Cố, Triệu Vũ.”
Tôi không quay đầu lại.
Giọng nói này, tôi cũng quen thuộc.
“Đã lâu không gặp, Triệu Vũ.”
Đội trưởng của Chu Dực—Triệu Vũ.
Nói xong, tôi tiếp tục rời đi.
Triệu Vũ đứng trước cửa, nhìn vào trong phòng, thấy Cố Ngôn say khướt, rồi quay lại đuổi theo tôi, nắm lấy cổ tay tôi.
“Khoan đã, Chu Tình, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Tôi không vùng ra.
Lúc đó, tôi cũng cần một nơi để trút bỏ cảm xúc của mình.
Triệu Vũ quay lại phòng, đánh ngất Cố Ngôn, rồi bảo đám bạn của anh ta đưa đi.
“Đưa cậu ta đến khách sạn Thượng Văn.”
Tôi đã dành trọn tình yêu thương dành cho em trai để đổ dồn vào Cố Ngôn, muốn bù đắp khoảng trống trong lòng mình.
Nhưng thứ tình cảm méo mó dành cho một người thay thế, vốn dĩ—
Không phải là yêu.
Người trong cuộc cũng có thể cảm nhận được điều đó.