Hiện tại thế mà lại mặc quần áo mới, còn xây nhà mới!
Trong lòng bà ta vô cùng ghen ghét, nghĩ đến cái gì đó, bà ta không nhịn được mà móc mỉa nói: "Đại nương, bán ốc nước ngọt kiếm được rất nhiều bạc sao? Tất cả mọi người trong nhà đều mặc quần áo mới! Đại nương xem bộ quần áo này của tôi cũng đã mặc hai năm rồi! Đại nương có thể nói cho tôi biết làm thế nào để xào ốc nước ngọt thơm ngon như vậy không? Tôi cũng muốn đi bán ốc nước ngọt kiếm tiền."
Mấy thôn dân chơi thân với vợ Nhị Lại Tử nghe được lời này cũng đều dựng lỗ tai lên, bước chân chậm lại, trong đó còn có một người chính là vợ Vĩnh Phúc.
Vợ Vĩnh Phúc nói: "Đúng vậy, nói cho mọi người đi! Dù sao hiện tại nhà các người cũng không bán nữa. Nói cho mọi người biết đi, cho chúng ta cũng có thể mặc quần áo mới trong dịp đầu năm!"
"Chị dâu, chị không bán thì nói cho chúng tôi biết đi! Làm chúng tôi nhiều thêm một món ăn cũng được!"
Vương thị cười nói: "Công thức cụ thể thì không thể nói ra, nhưng mà ốc nước ngọt nên ngâm một hai ngày để nó phun sạch bùn đất, lúc xào mọi người bỏ nhiều dầu một chút, bỏ thêm nước tương và ớt cay xào lên sẽ rất ngon."
Lúc ấy bọn họ có nói rõ ràng với ông chủ Đường, phương pháp để ốc nước ngọt phun bùn này, nếu có người trong thôn hỏi thì bọn họ sẽ nói ra, dù sao đối với người dân nghèo khổ mà nói, tốt xấu gì đây cũng là thịt.
Lại nói, nếu có người buổi tối mò quá nhiều ốc, mang trở về nuôi đến ngày hôm sau mới nấu cũng sẽ biết điều này, cớ sao không tạo ấn tượng tốt cho các thôn dân láng giềng.
Đường Bỉnh Quyền cũng không phải buôn bán cho dân nghèo, người nghèo không nỡ đến tửu lầu tiêu tiền, ông ấy cũng không phải là người khắc nghiệt, đương nhiên đã đồng ý.
Vợ Nhị Lại Tử nghe vậy còn không biết đủ: "Đại nương lừa ai vậy! Bỏ nhiều dầu và nước tương không phải sẽ lỗ vốn sao, dầu và nước tương đắt thế nào chứ! Đại nương nói cho tôi biết công thức đi! Có bạc mọi người cùng nhau kiếm!"
Vương thị lắc đầu: "Tôi nói chính là công thức đơn giản nhất, vừa ngon vừa có phí tổn thấp nhất. Ngày thường nhà chúng tôi cũng xào như vậy, cô tin thì thử đi!"
Vợ Nhị Lại Tử lại không tin, nhà ai nấu ăn có thể sẵn lòng bỏ nhiều dầu chứ?
Cả nhà sa cơ thất thế này lúc trước nghèo đến mức phải đào rễ cỏ ăn trong lúc chuyển giao sang mùa đông, sao có thể sẵn lòng bỏ nhiều dầu xào ốc nước ngọt chứ, bà ta mà tin mới có quỷ!
"Vương đại nương, các người không thể ích kỷ như vậy được! Mò hết ốc nước ngọt trong sông của thôn, bản thân phát tài, mua đất, xây nhà, còn mặc quần áo mới, thế mà một công thức món ăn cũng không chịu chia sẻ với mọi người trong thôn!
Ốc nước ngọt trong sông cũng không phải là của nhà bà! Một là bà bồi thường một lượng bạc cho tất cả mọi người trong thôn, nếu không thì bà phải nói công thức ra đây!
Mọi người đều ở trong một thôn, đều là thúc bá huynh đệ! Bà không thể ích kỷ như vậy được? Vợ Vĩnh Phúc, bà nói xem có đúng không!"
Bởi vì lần trước Ôn Noãn không chia hai lượng bạc kia cho bà ta, cho nên trong lòng thím Vĩnh Phúc vẫn luôn ghi hận! Hiện tại có cơ hội, làm sao bà ta có thể không trả thù: "Đúng vậy, mò hết ốc nước ngọt trong sông và trong hồ của thôn, hại chúng tôi muốn mò ốc bán cũng không được, nói thế nào cũng phải chia cho chúng tôi một chút bạc!"
Có một số thôn dân cảm thấy lời nói của vợ Nhị Lại Tử rất có lý, ốc nước ngọt trong sông cũng không phải của một mình nhà Vương thị, bọn họ mò hết ốc, kiếm được bạc, mua đất, xây nhà lại mặc quần áo mới, mọi người cũng không so đo, nhưng vì sao bà ấy không chia sẻ công thức cho mọi người.
Những người chơi thân với hai người đó và những thôn dân muốn chiếm lợi lập tức nói: "Đúng vậy, Vương đại nương, bà nói công thức ra đi, có bạc chúng ta cùng nhau kiếm! Nói công thức cho mọi người biết đi!"
"Vương đại nương, có bạc cùng nhau kiếm! Bà cũng biết cuộc sống của mọi người đều rất khổ cực mà!"
"Nói ra đi, nhà bà mò hết ốc nước ngọt trong sông, chúng tôi cũng không so đo nữa".
Đáy lòng của Ôn Noãn lạnh lẽo: Đây là muốn làm toàn thôn hận cả nhà bọn họ đấy à!
Chu thị ở cách đó không xa cười thầm, là lúc trước bà ta ở trước mặt vợ Nhị Lại Tử nói một câu, ốc nước ngọt trong sông cũng không phải của nhà Vương thị, vậy nên mới có hiệu quả như hiện tại.
Đáy lòng của Vương thị chìm xuống, người trong thôn chính là như vậy, lúc ngươi nghèo khổ thất vọng, bọn họ khinh thường ngươi, bắt nạt ngươi, lúc ngươi sống tốt hơn bọn họ, bọn họ lại ghen ghét ngươi, không muốn ngươi sống tốt, cố ý làm chút chuyện làm người ghê tởm.
Có một số người còn ở mỗi lần xới đất sẽ xới cho bờ ruộng bên mình mỏng một chút, sau đó đào đất bùn mới bồi đắp bên ruộng người khác, mượn cớ này chiếm một chút ruộng hoặc vườn rau của nhà người khác.
Một số tài nguyên công cộng, ví dụ như nước trong sông tưới ruộng lúa, quả dại, rau dại, con mồi trên núi, cá trong sông, ... Chỉ cần là vật không có chủ thì đều hận không thể chiếm hết làm của riêng.
Mỗi năm đều có người bởi vì cướp đoạt mấy thứ này mà cãi nhau, đánh nhau.
Vương thị lo sợ hiện tại bị vợ Nhị Lại Tử nói như vậy, tất cả mọi người trong thôn đều đòi bọn họ bồi thường tiền bán ốc nước ngọt thì phải làm sao bây giờ?
Ôn Hinh nghe vậy, nhịn không được mà nhỏ giọng oán giận nói một câu: "Quá không biết xấu hổ!"
Ôn Nhiên cũng nhịn không được mà lẩm bẩm: "Vậy sao lúc bọn họ kiếm bạc lại không kéo theo nhà của chúng ta!"
Ôn Noãn bị những người vô sỉ này làm tức giận đến bật cười, nàng cười tủm tỉm nói: "Bà nội của cháu đã nói ra công thức rẻ tiền và đơn giản nhất. Nhưng mọi người không tin, tất cả đều muốn công thức mà chúng cháu đã bán cho tửu lầu đúng không? Nói cho mọi người biết cũng được thôi! Nhưng mà có một điều kiện."
Vợ Nhị Lại Tử lập tức nói: "Đương nhiên là muốn, điều kiện gì?"
Ôn Noãn cười: "Bởi vì công thức này đã bán đi, nếu nói cho những người khác biết thì phải bồi thường cho ông chủ tửu lầu Như Ý hai trăm lượng bạc. Nếu thím muốn mọi người cùng nhau kiếm bạc, vậy nhà ai muốn công thức xào ốc nước ngọt kia thì các người thống kê một chút đi, mỗi nhà mỗi gia đình đều góp một chút bạc, góp đủ hai trăm lượng bạc thì chúng cháu sẽ nói công thức ra, sau này tất cả chúng ta một lòng cùng nhau bán ốc nước ngọt xây nhà mới, mặc quần áo mới, làm giàu, hướng tới giàu sang!"
Lúc nói câu cuối, Ôn Noãn cố ý nói vô cùng kích động, rất có tư thế chúng ta cùng nhau phát tài.
Nhưng mà mọi người lập tức giống như bị tạt một chậu nước lạnh.
Cùng nhau gom đủ hai trăm lượng bạc bồi thường? Ôn gia thôn không tính là thôn lớn, chỉ có hai mươi mấy hộ gia đình, nói cách khác, mỗi hộ gia đình phải bỏ ra mười mấy lượng bạc!
Sao có thể!
Còn nữa, người nào cũng đi bán ốc nước ngọt xào thì còn có thể kiếm được bạc nữa sao? Chỉ sợ có bán cả đời cũng không kiếm trở về mười lượng bạc kia, thôi, bỏ đi!
Mọi người nghe được lời này đều nhanh chân rời đi, bọn họ phải vội vàng về nhà nấu cơm nữa!
Vợ Nhị Lại Tử: "Cái gì? Hai trăm lượng bạc? Sao cô không đi ăn cướp đi! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, tại sao chúng tôi phải góp bạc bồi thường chứ!"
Vợ Vĩnh Phúc gật đầu: "Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi phải ra tiền!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn trở nên lạnh lùng: "Vậy tại sao tôi phải miễn phí nói công thức món ăn của nhà chúng tôi cho các người, chẳng lẽ hai trăm lượng cũng là chúng tôi bỏ ra sao? Xin lỗi, nhà tôi không nợ các người!"
"Nhưng các người mò hết ốc nước ngọt trong sông rồi, dù sao cũng phải bồi thường chút bạc cho thôn dân chứ!"