Ôn Noãn liếc mắt đánh giá bốn phía, trong phòng bày một bàn tròn lớn hai chân, ngồi ở vị trí chủ bàn là ông Ôn, Chu thị, một nhà bà cô, một nhà đại phòng, còn có hai người không quen biết là đã ngồi đầy bàn.
Một cái bàn khác là một nhà nhị phòng, một nhà tam phòng; một nhà nhà mẹ đẻ Chu thị đang ngồi.
Sau đó còn có một cái bàn rất nhỏ đặt ở trong góc âm u nhất, một mình tiểu cô đang co quắp bất an đứng ở nơi đó, cười chào hỏi với bọn họ.
Đây hiển nhiên là cố ý chuẩn bị cho một nhà bọn họ.
Lúc này Chu thị mới đi tới, với dáng vẻ đương gia chủ mẫu cùng vẻ mặt tươi cười vô cùng nhiệt tình, chỉ vào một cái bàn nhỏ ở trong góc nói: "Đại tỷ, Tứ Lang tới rồi, nơi đó còn có vị trí, nhanh chóng ngồi xuống đi, chỉ còn chờ mọi người là ăn cơm rồi."
Hôm nay cuối cùng Chu thị cũng vượt qua hai ngày mù mịt: Cứ cho là Vương thị là chính thê thì thế nào, không thể nào bằng mình sinh nhi tử cháu trai cháu gái đều có tiền đồ!
Bà ta chỉ là bình thê cũng có thể ép cho chính thê là Vương thị không còn vị trí ở Ôn gia!
Nếu không phải mình thưởng cho Vương thị một vị trí, thì ngay cả nơi ở Vương thị cũng không có!
Nghĩ đến đây, ánh mắt bà ta nhìn Vương thị càng thêm kiêu ngạo cùng thỏa thuê đắc ý.
Vương thị thấy nữ nhi của mình, lực chú ý đều bị hấp dẫn, không chú ý đến Chu thị. Bà ấy đang muốn đi về phía cái bàn nhỏ, Ôn Noãn đã lôi kéo bà ấy lại: "Bà nội, bà là thê tử được ông nội cưới hỏi đàng hoàng, ở đây có bối phận lớn, vì thế hãy ngồi đến bên cạnh ông nội đi! Nếu không thì sẽ không hợp quy củ. Cha đứng hàng nhỏ nhất trong mấy huynh đệ, một nhà chúng cháu ngồi ở chỗ này còn được."
Một khi chịu tủi thân mà nhường nhịn, sẽ khiến cho có vài người vĩnh viễn không biết vị trí của bản thân là gì!
Vương thị vừa nghe thấy vậy mới phục hồi tinh thần lại. Đúng vậy! Trước kia bà ấy cùng con cái của mình ngồi ở trong một góc đã thành thói quen, nhưng mà bà ấy là chính thê được ông cưới vào cửa, trong phòng này ngoài ông ấy ra thì bà ấy là người có bối phận lớn nhất, vì sao vẫn phải ngồi ở góc.
Sắc mặt Chu thị đang cười như hoa lập tức cứng đờ, liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, đáy mắt lóe lên tia oán độc rồi biến mất.
Chủ bàn đã ngồi đầy, chỉ còn lại vị trí của Chu thị vừa rồi.
Sắc mặt Ôn Ngọc thay đổi, lập tức đứng lên rồi hung dữ nói: "Đó là vị trí của bà nội tôi, bà cô ngồi ở đó thì bà nội tôi ngồi ở đâu?"
Tiểu Chu thị nhanh chóng kéo tiểu nữ nhi của mình xuống, giả vờ tức giận nói: "Trưởng bối nói chuyện, con chỉ là một tiểu hài tử xen miệng vào làm gì! Còn có quy củ hay không? Con quên thân phận của mình rồi à? Cho rằng chính mình là những nha đầu thôn dã không lên được mặt bàn kia à?"
Lời này có chút ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Ôn Ngọc nghe xong, sắc mặt thay đổi, lại ngồi xuống một lần nữa, đắc ý nhìn thoáng qua Ôn Noãn: "Mẫu thân, con sai rồi, con chỉ là không quen nhìn những người bất kính với trưởng bối."
"Con có lòng hiếu tâm ta biết, nhưng mà ai đúng ai sai không đến lượt một tiểu nha đầu như con lắm miệng? Trưởng bối vẫn còn rất nhiều người đang ngồi ở đây đấy!"
Đây là châm chọc Ôn Noãn không để trưởng bối vào trong mắt!
Ánh mắt bà cô Ôn Bảo Trân bắt bẻ quét mắt nhìn trên dưới Ôn Noãn một cái, giọng nói mang theo tràn ngập bất mãn: "Ngươi chính là Noãn nhi? Có hiểu biết quy củ hay không? Trưởng bối đang nói chuyện mà có chỗ cho ngươi xen vào à? Một nhà các người đã phân gia đi ra ngoài, khi đến nơi này chính là làm khách, đạo lý khách nghe theo chủ chẳng nhẽ không hiểu?"
Ôn Noãn cũng không sợ bà ta, cũng không trả lời lời nói của bà ta, nàng nhìn về phía ông Ôn không chút để ý nói: "Ông nội, chẳng lẽ đã phân gia thì bà nội cháu không phải chính thê mà người danh chính ngôn thuận cưới về? Ông nội này, chẳng lẽ Ôn gia đã không có vị trí chính thê?"
Toàn phòng yên lặng!
Vẻ mặt Ôn Noãn thản nhiên nhìn ông Ôn?
Ông Ôn đã làm giàu như thế nào, người toàn thôn đều biết!
Ông dám nói không có vị trí chính thê sao?
Chu thị nhìn về phía ông Ôn.
Bà cô nhìn về phía ông Ôn.
Tất cả người trong phòng đều nhìn về phía ông Ôn.
Ôn lão gia tử: "!!!"
Đều nhìn ông làm gì?!
Cuộc sống hòa thuận phú quý này, thật đúng là không phải để người hưởng thụ!
Ông quá khó khăn!
Nếu có thể quay lại, năm đó ông tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Khụ khụ... Đã nghĩ xa rồi, ông Ôn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, trên mặt không thể nén nổi xấu hổ: "Quế Chi, đến chỗ tôi ngồi đi, Đại Lang đi lấy thêm cho mẹ con một cái ghế."
Biểu cảm của Vương thị thản nhiên đi đến.
Sắc mặt Chu thị khó coi tới cực điểm, trong lòng đều mắng mười tám đời tổ tông của ông Ôn một trận.
Khuôn mặt bà cô xưng lên, bà ta dùng đôi mắt hình viên đạn liếc xéo Ôn Noãn một cái, ngồi ở chỗ kia không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Tống Quý Cường lóe lên, ánh mắt mịt mờ nhìn qua những người trong nhà Ôn Noãn, nhưng không nói chuyện.
Quách phu tử nhíu mày nhìn một nhà Ôn Noãn, ông ta hỏi nữ nhi bên cạnh: "Ni nhi, những người nhà này là ai?"
Trên mặt Quách Thiến Ni cũng khó coi, quan hệ gia đình tướng công tương lai của mình thật sự có chút loạn, may mắn đã phân gia, nên không cần ở cùng một chỗ.
"Bà nội của Lượng ca ca là bình thê."
Sắc mặt Quách phu tử càng khó nhìn, ông ta nghĩ đến cái gì đó nhưng không hỏi lại.
Tiểu Chu thị thấy sắc mặt Quách phu tử không tốt, trong lòng lo lắng một chút.
Đã quên Quách phu tử là người rất để ý quy củ!
Bà ta nhanh chóng đứng lên: "Để con đi thêm vị trí, vừa rồi là con suy xét không chu toàn."
Ôn Uyển đứng lên đi về phía trước, cầm lấy cánh tay Chu thị, đỡ bà ta ngồi xuống: "Bà nội, bà cũng ngồi xuống đi! Vừa rồi không phải nói để cháu giành cho bà cái cáo mệnh phu nhân hay sao? Nhanh chóng ăn cơm thôi! Cơm nước xong, cháu còn phải luyện cầm nữa! Cuộc tranh cử vào thiên thu yến kia, cũng không phải là dễ dàng như vậy đâu."
Chu thị nghe xong lời này sắc mặt u ám cuối cùng cũng thay đổi!
Đúng vậy, sao bà ta phải so đo cùng một người sa cơ thất thế cơ chứ?
Lần này thiên thu yến ngoài mừng thọ cho Thái Hậu, nghe huyện thừa đại nhân nói Hoàng Hậu còn tính toán nhân cơ hội này tuyển phi cho vài vị hoàng tử đã trưởng thành.
Huyện thừa đại nhân có người ở kinh thành, tin tức của ông ta tuyệt đối không sai được.
Chờ cháu gái trưởng của bà ta trúng cử thiên thu yến, được lộ diện trước mặt người tôn quý nhất trong thiên hạ, dựa vào dung mạo của Uyển nhi, vừa có tài lại còn thông minh, nói không chừng là có thể lọt vào mắt của những quý nhân đó ở trong cung!
Về sau sao?
A! Chỉ sợ Vương thị muốn xách giày cho mình cũng không xứng!
Còn so đo một vị trí như vậy làm gì?
Chu thị nghĩ đến đây thì vẻ tươi cười lại tràn đầy trên mặt: "Bà sẽ chờ."
Lúc này bà cô cũng khen tặng nói: "Ai ôi, Uyển nhi đánh đàn dễ nghe như vậy, còn làm ra khúc nhạc dễ nghe như thế! Nghe nói tuyệt đối là khúc nhạc cấp bậc đại sư, nhất định có thể được lựa chọn! Về sau Uyển nhi bay lên đầu cành cũng đừng quên bà cô nhé!"
Ôn Uyển cười cười: "Nào có khoa trương như bà cô nói, chỉ là có tư cách tham gia tranh cử thôi. Kinh thành bao nhiêu cô nương tài nghệ xuất chúng, cháu có thể trúng tuyển hay không cũng không biết đâu! Bà cô đối xử với Uyển Nhi tốt như vậy, Uyển Nhi nhất định sẽ không quên."
Cô gia Tống Quý Cường cũng ca ngợi nói: "Nghe Lý đại nhân nói, uyển nhi đánh khúc nhạc này có thể so với cấp bậc đại sư! Vĩnh Nhạc đại sư không còn soạn nhạc nữa, mấy năm nay đã không thấy xuất hiện khúc nhạc hào hùng như vậy. Biểu ca của ông ta chính là làm quan ở Thái Nhạc thự tại kinh thành, nói là tám chín phần mười có thể trúng tuyển!"
Nếu mà Ôn Uyển có thể lọt vào vòng phú quý trong kinh thành, vậy thì về sau Ôn gia sẽ không còn giống bây giờ!
Quách Thiến Ni: "Nếu mà có thể trúng tuyển tham gia thiên thu yến, vậy chính là đánh đàn ở trước mặt Thái Hậu cùng hoàng thượng, gặp được chân long thiên tử, đó chính là vô cùng vinh quang, rất nhiều tiểu thư nhà quan còn không có tư cách này đâu! Quả thật là phần mộ tổ tiên bốc lên khói nhẹ! Uyển nhi thật sự là quá lợi hại! Có rảnh thì cũng dạy cho tỷ học cầm nhé!"
Quách phu tử nghe xong những lời vừa rồi, vẻ bất mãn lập tức biến mất.