Đại Hôi khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, thân mình thật lớn của con sói xoay người trên tảng đá, quay mặt đi, không nhìn hắn.

Trông tiểu gia giống như sẽ làm mấy chuyện mà cẩu nô tài mới làm này sao?

Lý Binh: "..."

Hắn vẫn nên chờ cô nương kia rời đi rồi vào bẩm báo vậy!

Hắn không ngờ lần này chờ chính là hơn một canh giờ.

Tính kiên nhẫn của Cẩn Vương không tốt, tất cả văn võ bá quan trong triều đều biết! Lâm triều đến trễ về sớm là chuyện bình thường, cho dù là bàn bạc chuyện quân sự với các tướng lĩnh cũng không vượt qua mười lăm phút là hắn đã không chịu không nổi (Hoàng Thượng nói là hắn không chịu nổi sự ngu ngốc của mọi người), thậm chí chỉ trong một khắc nửa chung là con muỗi cũng bị dọn dẹp sạch sẽ!

Đương nhiên sự thật là mọi người đều gấp không chờ nổi muốn chạy trốn.

Ai cũng không có lá gan dám ở cùng Cẩn Vương hơn nửa khắc.

-

Trong thư phòng.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, ánh mắt lạnh băng sâu thẳm, tựa như bầu trời đầy sao thần bí nhất.

Nếu có thể làm ra tháp canh và liên nỏ 60 mũi tên liên tiếp, nói chúng là vũ khí quan trọng của đất nước cũng không phải nói quá!

Đột nhiên hắn rất muốn biết rốt cuộc nàng có thể đi bao xa, hắn tin tưởng vùng núi nhỏ bé này chắc chắn sẽ không vây nhốt được nàng.

Ôn Noãn đón nhận ánh mắt nóng rực của người nào đó: "Làm sao vậy?"

"Công lao này chắc chắn sẽ không thiếu phần cô."

Ôn Noãn nghe vậy cũng không quá để ý: "Có thể giúp huynh là được rồi, có thể bắt đầu châm cứu được chưa?"

Đáy lòng của Nạp Lan Cẩn Niên khẽ rung động, nàng chỉ là muốn giúp đỡ mình, nhưng bản thân nàng không biết việc này tạo phúc cho bao nhiêu bá tánh, sẽ có công lao lớn thế nào!

Mà phần công lao đó, chắc chắn hắn sẽ đòi cho nàng, thiếu một chút cũng không được!

Hắn đứng lên: "Được."

Hai người đi vào phòng trong.

Một canh giờ sau, Ôn Noãn rời khỏi thư phòng, Nạp Lan Cẩn Niên đi tiễn nàng.

Lý Binh bị gió thu thổi một buổi chiều vô cùng kích động, vừa định hành lễ thì phát hiện cơ thể của mình đã đông cứng rồi.

Đại Hôi lập tức nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, phe phẩy cái đuôi chạy tới, dáng vẻ vô cùng chân chó.

Không biết là cố ý hay là vô tình, cơ thể con sói lớn đụng vào Lý Binh một chút, sau đó đi đến trước mặt Ôn Noãn vẫy đuôi.

Ôn Noãn vuốt ve lông tơ trên đầu nó, lưu loát ngồi lên.

Cả người của Lý Binh đã tê rần, ngã ngồi trên mặt đất, phát ra tiếng "Bịch"!

Nghe đã thấy đau!

Lý Binh cảm thấy khung xương chưa già nhưng cũng không còn trẻ của mình đã tan thành từng mảnh!

Nhưng hắn vẫn nhanh chóng bò dậy, hành lễ: "Thập Thất gia, đã chế tạo được liên nỏ 60 mũi tên liên tiếp, bao giờ ngài có thời gian rảnh đi xem?"

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn: "Có muốn đi xem không."

Ôn Noãn lắc đầu: "Không được, không rảnh."

Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Đợi một khoảng thời gian nữa lại dẫn cô đi xem, chơi rất vui."

Lý Binh ngẩn người, đợi một khoảng thời gian nữa? Không phải ý của Thập Thất gian là mỗi năm...

Không đâu! Đó cũng không phải là trò đùa! Càng không phải trò chơi!

Thập Thất gia si ngốc sao?

-

Vào chiều tối, Ôn Noãn ôm mấy cuốn sách ngồi trên lưng Đại Hôi đi xuống, còn chưa đi vào sân, ở nơi xa đã nhìn thấy Vương thị đuổi ông Ôn ra khỏi sân.

Ông Ôn trực tiếp bị Vương thị cầm cây chổi đuổi đánh, đuổi ra khỏi sân: "Ông cút cho tôi! Đừng tới nhà của tôi! Nơi này của tôi không chào đón ông!"

Ông Ôn liên tục nhảy chân, không ngừng né tránh: "Bà làm gì vậy? Đang nói chuyện tốt đẹp bỗng nhiên phát bệnh thần kinh gì vậy?! Tôi chỉ bảo bà nói công thức món ăn cho lão đại, bà không muốn nói cũng không cần đánh người!"

Còn ra thể thống gì!

Mặt mũi của ông đã mất sạch!

"Cút, muốn tôi nói cho công thức cho hắn sao, không có cửa đâu! Ông già đáng chết này, về sau ông đừng tới nhà của tôi!" Vương thị dùng một tay ném cái chổi vào người ông Ôn, sau đó "Đùng" một tiếng, đóng cửa bằng trúc lại, tường rào tre cũng rung lên.

Vốn dĩ thấy ông Ôn mang một miếng thịt heo lại đây thăm Nhu nhi, Vương thị còn rất vui mừng, cảm thấy hắn làm ông nội vẫn còn có lương tâm, không ngờ ông Ôn tới là vì muốn công thức món ăn kia!

Ông già đáng chết này, lần nào cũng đều nghe lời nói của Chu thị!

Ông Ôn nhìn cửa trúc được đóng chặt. Tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, ông vỗ rớt tro bụi bị cây chổi để lại trên người, tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Không tới thì không tới!"

Ông Ôn vung ống tay áo, định xoay người chạy lấy người, chợt phát hiện một người một sói ở phía sau ông, đang nhìn ông với ánh mắt sâu thẳm.

Ông Ôn sợ tới mức nhảy dựng lên, che lồng ngực suýt chút nữa rớt tim ra ngoài: "Noãn Noãn nhi, cháu hù chết ông rồi!"

Ôn Noãn nhìn ông với vẻ mặt lạnh nhạt: "Cả đời không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm có tiếng gõ cửa cũng không sợ hãi."

Ôn Noãn nói rồi bước xuống khỏi lưng sói, đang định gõ cửa đi vào, ông Ôn lui về phía sau vài bước, rời xa con sói Đại Hôi, nhích người lại gần Ôn Noãn: "Noãn nhi, cháu nói đạo lý một chút đi, cháu nói có phải người một nhà là nên giúp đỡ lẫn nhau không? Đại bá của cháu cũng không phải người ngoài, Lượng nhi thi công danh cần bạc, tửu lầu này không thể buôn bán thua lỗ. Các cháu nói công thức món ăn cho đại bá của cháu, mọi người đều là người một nhà, không tính là bán cho người ngoài, ông chủ của tửu lầu Nhu Ý kia cũng nói không được gì, chẳng lẽ công thức đồ ăn của mình mà người trong nhà cũng không thể sử dụng sao? Có đúng không?"

Ôn Noãn dừng bàn tay gõ cửa lại, hờ hững nhìn ông Ôn: "Không phải người ngoài, chỉ là còn không bằng người ngoài mà thôi! Ông nội, đưa công thức món ăn cho đại bá, người thân là đại bá này sẽ cho bọn cháu bạc đề mua đất xây nhà sao? Nếu không xây nhà, ông có biết nhà bọn cháu có thể sẽ bị đông chết trong mùa đông này không? Ông nội, chỉ còn chút ít tình thân còn lại cũng đừng để vì tính kế mà mất hết! Sự lương thiện của người khác không phải là cái cớ để các ông tính kế!"

Từ trong ký ức của nguyên chủ, nàng không thích cũng không đến mức chán ghét người ông nội này.

Bởi vì mỗi lần ông ấy làm ra chuyện khiến người thất vọng buồn lòng, ngay sau đó ông ấy sẽ làm một ít việc làm người ta ấm lòng.

Nói trắng ra bản chất con người ông ấy là thiện lương, nhưng lỗ tai mềm, dễ bị người khác xúi giục, làm ra một số việc hồ đồ.

Nhưng con người có thể ngủ ngốc nhất thời, lại không thể ngu ngốc một đời!

Trong mấy đứa con trai, ông ta yêu thương con trai trưởng và cháu trai trưởng hơn cả, việc này không có gì, trên đời cha mẹ bất công cũng không hiếm thấy.

Nhưng nghe người khác nói hai câu là đi tới tính kế gia đình của một con trai khác thì ai chịu nổi!

Lúc này Vương thị mở cửa ra: "Noãn nhi, đừng để ý ông ta! Cháu vào đi!"

Ôn Noãn nghe lời đi vào, đã nói đến nước này rồi, nàng cũng không còn gì để nói nữa.

Nếu ông tỉnh ngộ thì kính ông, còn nếu ông ấy vẫn không chịu ngộ thì sau này nên như thế nào thì vẫn như thế đó.

Vương thị nhìn ông Ôn, vẻ mặt thất vọng: "Lão nhân, tửu lầu kia làm sao có được, tôi không tin ông không biết! Chuyện trước kia tôi không so đo, hiện tại nhà tôi cũng càng ngày càng tốt! Tôi xin ông đừng giúp đỡ Chu thị tới tính kế tôi! Đừng làm phiền tôi!

Trước khi gả cho ông, tôi chưa từng chịu khổ, sau khi gả cho ông, có đau khổ gì tôi cũng gánh chịu hết! Hiện tại tôi dọn ra rồi, không có ông, tôi phát hiện tôi lại không cần chịu khổ! Tôi không nghĩ chịu khổ nữa, đời này tôi chịu khổ đủ rồi! Cho nên tôi cầu xin ông, ông đừng đến hại tôi nữa!

Muốn công thức món ăn kia đúng không? Đại Lang giúp chúng tôi bồi thường hai trăm lượng bạc thì chúng tôi sẽ nói cho hắn công thức món ăn này! Được rồi, ông có thể quay trở về trả lời Chu thị rồi!"

Nói xong câu cuối cùng, có lẽ là nhớ tới chuyện năm xưa, khóe mắt của Vương thị trở nên đỏ bừng.

Nếu có thể, Vương thị thật sự muốn dùng một cây gậy đánh cho ông Ôn tỉnh lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play