Vợ tú tài đã hống hách quen rồi, nhiều người như thế, bà ta không tin không đánh lại một tiểu nha đầu! Nhìn con trai mình bị nàng dùng chân đạp lên thì nổi trận lôi đình: "Con đĩ này, thả con trai tao ra! Mấy người là người chết sao? Mau chóng bắt lấy nó! Dùng cái cuốc! Nhiều người như thế sợ cái gì!"
Thôn dân vừa định tiến lên.
Ôn Noãn dùng đón gánh gõ gõ vào khủy tay Tiền Thành Vũ.
"A!" Lại là một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
"Đừng, đừng đến đây, mau đi tìm cha tôi! Mẹ, mẹ đưa hôn thư cho nàng ta đi!"
Thôn dân không dám bước lên phía trước, nhìn về phía trưởng thôn.
Tiền Thành Vũ chính là cục cưng bảo bối của Tiền đại nhân!
Hơn nữa tay của Tiền Thành Vũ dùng để cầm bút, quá quan trọng, nếu bị phế đi thì rất thảm.
Trưởng thôn vừa tức lại vừa sợ: "Mau đi thông báo với Tiền đại nhân!"
Ông ta chỉ vào Ôn Noãn, cả giận nói: "Cô can đảm lắm!"
Nếu Tiền Thành Vũ xảy ra chuyện gì thì khi nào Tiền thủ nhân quay về biết xử lý như thế nào đây, toàn bộ người trong thôn đều ghi tạc vào danh nghĩa của ông ta, miễn thuế má!
Mọi người được Tiền thủ nhân cho không ít lợi lộc.
"Không, tôi nhu nhược, các người mới can đảm! Nhưng mà, nếu không lấy hôn thư ra thì tôi có thể khiến cho các người không còn can đảm đó! Tin không?" Ôn Noãn nhìn về phía nào đó trên người Tiền Thành Vũ, giật giật đòn gánh.
Tiền Thành Vũ trực tiếp bị dọa tiểu ra quần: "Mẹ, hôn thư! Đưa cho nàng ta, đưa cho nàng ta!"
Những thôn dân đó cũng kẹp chặt hai chân lại theo bản năng.
Trưởng thôn tức muốn hộc máu: "Rốt cuộc cô muốn thế nào? Cha của Tiền Thành Vũ chính là điển sử, cô đánh cậu ấy, cô không sợ cả nhà sẽ bị chém đầu sao?"
"Chém đầu? Một điển sử nho nhỏ, không chính thức, có tư cách này sao? Tôi thật sự rất sợ đó! Đưa hôn thư ra đây, giải trừ hôn ước, dập đầu xin lỗi đại tỷ của tôi, việc này coi như giải quyết xong!"
"Muốn giải trừ hôn ước? Nằm mơ!" Một tiếng nói giận dữ không thể át vang lên phía sau lưng mọi người!
Một nha đầu cũng dám gây chuyện ở Tiền gia ông ta! Đạp đứa con trai ưu tú của ông ta xuống dưới chân, ông ta sẽ làm cho nàng ta thấy một điển sử chẳng xứng đáng này, có bản lĩnh chém đầu nàng ta hay không!
Vừa hay có một gia đình của tội phạm bị tử hình lấy ngàn lượng bạc trắng ra chuộc, huyện thừa đại nhân đang lo tìm ai đến thế thân chém đầu thay cho tội phạm bị tử hình kia đâu.
Các thôn dân nghe xong tiếng nói này, cao giọng nói:
"Tiền đại nhân đã về rồi!"
"Tiền đại nhân dẫn theo quan sai về rồi!"
"Ác, hai người này chết chắc rồi! Dám bắt nạt người Tiền gia, tìm chết!"
"Chết rồi cũng xứng đáng, thế mà lại dám bắt nạt con trai của Tiền đại nhân!"
"Bắt vào đại lao, giam bọn họ cả đời!"
"Chém đầu trước dân chúng mới đúng!"
"Ngũ mã phanh thây!"...
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, sôi nổi nhường ra một con đường.
Một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh ngọc, có hai cọng râu cá trê ngẩng đầu đi vào bên trong.
Bước đến đâu, thôn dân đều sôi nổi lùi lại đến đó, hơn nữa còn lớn tiếng gọi: "Tiền đại nhân!"
"Tiền đại nhân!"...
Tư thế này chỉ kém không quỳ xuống kêu một tiếng "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Ôn Noãn nhìn theo hướng người đang đi tới, thu chân lại không chút hoang mang.
Bà Tiền thấy vậy thì khoe khoang hừ lạnh: "Sợ rồi sao!"
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn bà ta một cái rồi nở nụ cười xuất hiện lúm đồng tiền như hoa: "Rất sợ nha!"
Bà Tiền: "..."
Bị dọa ngu đúng không, lúc này còn cười!
Tiền tú tài nhìn thấy Ôn Noãn, không rõ vì sao bây giờ nàng còn cười được!
Dựa vào cái gì mà lại có tư thái không sợ hãi như thế?
Tiền Thành Vũ đau đến mức khóc đầy mặt, nằm liệt trên mặt đất không ngồi dậy nổi, thấy người tới thì hắn ta có cảm giác như sống sót sau tai nạn, hắn thều thào gọi: "Cha, cứu mạng! Con sắp bị đánh chết rồi!"
"Tướng công cứu mạng, hai tiện nhân này phế đi tay của thiếp với con trai! Đau chết ta! Mau bắt bọn họ lại, chém đầu bọn họ!"
"Tiền đại nhân, hai người này đả thương chúng tôi! Ngài hãy bắt nàng ta lại đưa đến địa lao, đánh chết bọn họ!"
Người trong thôn sôi nổi cáo trạng.
Ngay cả Tiền Tú Cẩm trốn ở trong phòng nhòm qua cửa sổ thấy cha mình đã về rồi, cũng nhanh chóng chạy đến: "Cha, hai người này muốn đánh chết mẹ và đại ca, còn cả con nữa, cha phải làm chủ thay chúng con, đưa bọn họ đi ngũ mã phanh thây, băm ra đút cho chó ăn!"
Tiền tú tài thấy cánh tay rũ xuống mất tự nhiên của con trai và vợ, mặt sưng thành đầu heo, đặc biệt là con trai, miễn bàn cũng biết thê thảm bao nhiêu!
Mắt ông ta sáng như đuốc trừng lên nhìn Ôn Noãn mang theo sự ngoan độc, cũng không vô nghĩa: "Tần bộ đầu, bắt hai người hung ác cùng cực này vào nhà lao, phải tra tấn nghiêm hình, răn đe cảnh cáo! Thế mà lại dám xông vào nhà dân, vào nhà đánh cướp, giết người phóng hỏa! Quả thật ác độc đến cùng cực, tội ác tày trời! Tội không thể tha thứ!"
Đánh đến mức thay hình đổi dạng, bộ dáng khiến người khác cũng nhận không ra, cũng dễ thay thế cho tội phạm bị tử hình kia.
Ông ta muốn cho nàng thấy ông ta một điển sử không chính thức này có thể giết chết bọn họ hay không.
"Đừng mà!" Hai đầu gối Ôn Nhu chụm lại, đang định quỳ xuống, Ôn Noãn tay mắt lanh lẹ giữ nàng lại: "Đại tỷ, không cần sợ."
Ôn Nhu lắc đầu, Tam muội không biết lão gia bây giờ không chỉ là một tú tài, mà ông ta đã lên làm điển sử, hơn nữa rất có trọng lượng ở trước mặt huyện thừa đại nhân.
Thậm chí trong lúc vô tình nàng còn nghe được lão gia nói muốn tìm giúp huyện thừa đại nhân một thế thân thay cho tội phạm bị tử hình.
Nàng lo lắng cha và Noãn nhi bị bắt vào trong nhà lao có khi sẽ mất mạng!
Nàng khóc lóc nói: "Lão gia, cầu xin ngài buông tha cho cha và muội muội của tôi, các ngài muốn tôi làm gì cũng được! Bọn họ không cố ý!"
Ôn Gia Thụy tức giận nói: "Nhu nhi đừng sợ! Cha cũng không tin thiên hạ này không có nơi nói rõ lí lẽ! Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do! Rõ ràng là nương tử Tiền gia ra tay bắt nạt con gái tôi trước, ra tay đánh người trước. Sau đó người một thôn lại xông lên đánh người! Ông ta cũng chẳng hỏi, lập tức bắt chúng ta vào trong nhà lao để tra tấn nghiêm hình, có còn vương pháp hay không? Một điển sử không cấp bậc, không chính thức, ông ta không có quyền lực này!"
Tiền tú tài nghe xong tưởng như chuyện gì đáng chê cười!
"Vương pháp? Ở chỗ này tôi chính là vương pháp, là đạo lý! Muốn bắt mấy người vào tù lao thì cứ bắt, muốn chém đầu mấy người thì cứ chém, ông coi thử một điển sử như tôi có thể giết chết mấy người được hay không! Dẫn đi!"
Mười mấy bộ đầu giơ cây đao lớn lên xông đến phía trước muốn bắt người.
Lưỡi đao sắc bén dưới ánh mặt trời phản chiếu lại tia sáng bạc lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Tất cả mọi người đều đắc ý dào dạt nhìn Ôn Noãn.
Tiền bà tử: "Nha đầu chết tiệt kia, giỏi thì bây giờ đánh đi! Thấy đại đao sao lại không đánh?! Sợ à?"
Ôn Noãn không nhúc nhích, chỉ nhìn những bộ đầu đó rồi cười lạnh, tùy ý để bọn họ đặt cây đao lên trên cổ mình, trong lòng đếm số: Một, hai.
"Ngao-" Một tiếng sói tru đầy phẫn nộ vang lên!
"Tiền đại nhân? Quan uy thật lớn!" Ngay sau đó phía sau đám người vang lên một tiếng nói mê người.
Từ khi nào mà một điển sử cũng xứng với hai chữ đại nhân?
Tiếng nói này...
Thân thể Tiền tú tài cứng đờ.
Thong thả quay đầu lại, thấy người tới là ai, sợ tới mức trực tiếp bùm một tiếng quỳ xuống, thanh âm cũng run lên nhè nhẹ: "Huyện... Huyện lệnh đại nhân!"
Huyện lệnh đại nhân nghe thấy rồi!
Một điển sử như ông ta chơi chơi uy phong trước mặt mấy thôn dân là được, nhưng mà ông ta không có cấp bậc, chẳng qua ỷ vào sự tín nhiệm của huyện thừa đại nhân dành cho mình.
Thật ra ông ta không phải là quan lại chân chính, nào dám giả làm đại nhân trước mặt bọn họ?
Gần đây huyện thừa cũng cụp đuôi vào làm người, nhắc nhở mình tránh xa huyện lệnh một chút, không thể trêu vào vị này, rất có địa vị!