Chuyện này chắc chắn là do Vương thị ghen tỵ con trai của bà ta giàu có, nên cố ý hại cho tửu lâu nhà bà ta không buôn bán được, sau đó chỉ có thể uống gió Tây Bắc!

Vương thị đứng ở bên bờ sông vừa bắt ốc, vừa chửi lại: "Tôi tất nhiên là rất vui! Vui đến mức muốn bay lên luôn đây!

Bán công thức món ăn, nhà của tôi còn kiếm được chút bạc xây căn nhà ở qua mùa đông, không bị lạnh chết, bà nói xem tôi có nên vui hay không?

Hơn nữa xây nhà xong thì người nào đó còn phải gọi tôi là tổ tổng!

Chỉ cần tôi nghĩ đến điều này, tôi có nằm mơ cũng đều bật cười đó!

Quả thật vui muốn chết! Còn vui hơn so với nhặt được một trăm lượng bạc!"

Chu thị nhìn dáng vẻ của Vương thị, tức giận đến mức giậm chân ở bên bờ sông: "Vương thị, bà là cái đồ tiện nhân, bà quả nhiên là cố ý! Bà là không muốn nhìn thấy tôi được sống tốt!

"Bản thân đã tan nhà nát cửa còn muốn liên lụy người khác! Cả nhà các người đều là ôn thần! Dám hại chúng tôi, tôi liều mạng với bà!"

Chu thị giận đến dữ tợn, từ khi nào Vương thị lại có thể ở trước mặt bà ta ngang ngược như vậy!

Vả lại Vương thị còn dám dựa vào việc bán đi công thức nấu ăn của nhà họ Ôn để xây nhà ở, bà ta tuyệt đối không cho phép!

Chu thị tức giận đến mức không quan tâm đến điều gì, bà ta cởi giày thêu ra, một bước đi vào trong sông kéo lấy tay Vương thị: "Mau đem công thức món ăn giao ra đây! Nếu không hôm nay ai cũng đừng mong được sống tốt!"

Vương thị hất tay bà ta ra: "Bà có bệnh hả? Công thức món ăn là của nhà tôi, chúng tôi muốn bán cho ai là quyền của chúng tôi!"

Vương thị gần đây được ăn ngon, hơn nữa rau dưa đều là do Ôn Noãn dùng mây tía nuôi dưỡng, nó có tác dụng khiến cơ thể khỏe mạnh, vì vậy sức lực của bà ây mạnh hơn rất nhiều, lập tức đã đẩy Chu thị ra.

Chu thị lùi về sau mấy bước rồi giẫm phải lớp bùn trên sông nên trượt chân ngã một cái, cả thân thể đều té ngã ở trong sông.

Cái này giống như đã chọc vào tổ ong vò vẽ!

Nước sông rất cạn còn chưa đến cổ Chu thị, Chu thị nhanh chóng đứng dậy lao về phía Chu thị: "Vương thị, bà là đồ tiện nhân, muốn làm tôi chết đuối! Tôi liều mạng với bà!"

Vương thị không nghĩ mình chỉ đẩy một cái đã có thể đẩy người ngã vào trong sông, nên sửng sốt một chút, vì sự sửng sốt này đã khiến bà ấy bị Chu thị đẩy ngã vào trong sông.

Hai người nhanh chóng ẩu đả trong sông!

Bà tát tôi một cái, tôi cào mặt bà một cái, không ai chịu thua ai.

Ôn Lạc ở bên cạnh sốt ruột giậm chân: "Đừng đánh! Bà nội đừng đánh nữa!"

Người xem dưới sông kích động hô to: "Trời ạ, mau đi gọi ông Ôn đến, nói hai bà vợ của ông ấy đang đánh nhau!"

"Mau đỡ hai bà ấy dậy, giờ còn đánh ở trong sông, là không muốn sống nữa rồi!"

Người dân lớn tiếng ồn ào nhưng mà không ai nhảy xuống nước.

Lúc này một con sói cường tráng lập tức nhảy vào trong sông, cắn một cái lên mông của Chu thị!

Chu thị bị đau vội buông lỏng tay ra, liên tục hét lên: "A! Tên súc sinh nào cắn ta!"

Ôn Noãn từ trên lưng sói nhảy xuống, nàng nhanh chóng nâng Vương thị cả người ướt đẫm ngâm mình trong sông dậy: "Bà nội, bà không sao chứ?"

Vương thị vừa rồi bị sặc, bà ấy lấy tay lau nước trên mặt dùng sức ho khan.

"Người nào cắn ta, ta chém người đó cả ngàn đao!" Mông Chu thị đau nhói, bà ta nghĩ có thể là Ôn Lạc nên vừa muốn xoay người tát cậu một cái, nhưng đã bị một đôi mắt sói sáng quắc đầy u ám làm sợ đến mức choáng váng: "Sói, sói! A! Có sói! Cứu mạng!"

Chu thị sợ đến mức không còn quan tâm đến chuyện gì mà nhanh chóng chạy lên trên bờ.

Sói xám lập tức ném bà ta xuống sông trở lại!

Cả người Chu thị rơi xuống nước, bà ta vừa định đứng dậy đã bị con sói nhấc móng vuốt lên ấn đầu bà ta xuống sông!

Người này muốn đánh tiểu gia ta, là muốn chết à!

Chu thị dùng sức vùng vẫy ở trong sông, uống mấy ngụm nước, bà ta khó khăn mà nhấc đầu lên nói: "Cứu".

Sói lớn lại nâng móng sói lên ấn đầu của bà ta trở về trong sông!

Ôn Noãn: "..."

Nàng không thấy gì hết!

Mọi người sợ uy lực của sói lớn, sợ đến mức không ai dám đi cứu người!

Cứ như vậy tới lui hơn chục lần, đến khi Ôn Noãn nhìn thấy bóng dáng của ông Ôn, nàng mới lên tiếng gọi: "Đại Hôi."

Đại Hôi thu móng về, chạy đến bên cạnh Ôn Noãn, thân hình to lớn của con sói đều ướt đẫm, không hề còn chút nào oai phong lẫm liệt như ban nãy, lúc này nó giống như một con chó lớn ngoan ngoãn của nhà hàng xóm vậy.

Ôn Noãn sờ đầu sói đã ướt sũng của nó, cho nó ánh mắt khen thưởng: Làm tốt lắm!

Ông Ôn cùng Ôn Gia Thụy và Ôn Gia Tường lúc này cũng từ trong ruộng chạy tới!

Ông Ôn nhìn người ướt sũng trong sông, đầu cũng nhói đau!

Lại nữa rồi!

Lần này thế mà còn đánh nhau tới tận trong sông!

Có phải không muốn sống nữa rồi không!

Ông thấy không có xảy ra tai nạn gì chết người, đầu tiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó chính là xẩu hổ và giận dữ vô cùng!

Chu thị vừa thấy ông Ôn đến đã bắt đầu tủi thân khóc lóc: "Lão nhân, tôi sắp bị người ta dìm cho chết đuối!"

"Nếu chết thì tốt rồi, mắt không thấy tâm không phiền!" Cơn giận của ông Ôn phát ra như hỏa tiễn! Ông nổi giận gầm một tiếng, quay đầu rời đi.

Đúng là không còn mặt mũi gì nữa mà!

Nghĩ đến vẻ mặt của những người ở bờ sông, ông hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!

Chu thị uống rất nhiều nước sông, cũng sặc không ít, nhưng không dám ở lại trong sông, nhếch nhác leo lên bờ: "Lão nhân, đợi tôi!"

Ôn Noãn cùng Ôn Lạc đỡ Vương thị lên bờ.

Sói lớn sau khi chạy lên bờ đã đứng bên cạnh Chu thị và giũ nước ở trên lông của nó lên hết cả người bà ta.

"Súc sinh tao" Đánh chết mày!

Chu thị muốn chửi ầm lên nhưng nhìn thấy đôi mắt xanh của con sói, lời bà ta chưa kịp nói ra đã sợ đến mức nuốt xuống trở lại.

Vội chạy lui về sau vài bước, cách xa khỏi con sói này.

Hiện tại bà ta xem như đã hiểu, con sói này chính là được ôn thần kia nuôi trong nhà!

Khó trách, cả nhà của tiện nhân này đều còn sống!

Ôn Gia Thụy thấy ba người đều ướt đẫm, nhất là Ôn Noãn liền vội căng thẳng: "Mẹ, Noãn Nhi, Lạc Nhi mau về nhà thay quần áo đi."

Hiện tại đang là cuối thu, nước sông rất lạnh!

Vương thị lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, thấy quần áo của Ôn Noãn đều ẩm ướt hết một nữa, bà ấy sợ đến mức sắc mặt cũng tái nhợt, mong là đừng đổ bệnh lại!

Chỉ sợ bạc kiếm từ việc bắt ốc cũng không đủ tiền thuốc men nữa!

"Lão tứ, con mau đưa Noãn nhi về, đừng để con bé cảm lạnh! Lạc nhi đến đây, bà nội cõng cháu về!"

Ôn Noãn định nói không cần nhưng Ôn Gia Thụy đã cởi áo khoác quấn quanh nàng, rồi bế nàng lên chạy về nhà.

Ôn Gia Tường cũng đi lên cởi áo khoác quấn cho Ôn Lạc, trực tiếp bế lấy cậu: "Đại nương, để con đưa Lạc nhi về cho."

"Được!" Vương thị cũng nhanh chóng đi theo.

Sói lớn cũng chạy theo.

Mọi người đều đã đi hết chỉ còn lại mỗi Chu thị cùng Điền thị, và những người dân xem náo nhiệt.

Điền thị thấy cả người Chu thị ướt đẫm, sợ hãi nói: "Mẹ mau về nhà đi! Đừng để cảm lạnh!"

Chu thị thấy con trai thứ ba của mình không thèm quan tâm đến mình, mà đã ôm lấy cháu trai của con tiện nhân kia bỏ chạy! Bà ta tức đến mức suýt hộc máu.

Bà ta vừa nghe lời Điền thị nói liền tát nàng ta một cái: "Cái đồ không đẻ được trứng, đừng có giả nhân giả nghĩa ở đây, mau gọi lão tam về cho tôi! Nếu không sau này các người cũng đừng có về nhà nữa!"

Chu thị vừa mới đánh xong, lúc này một trận gió thổi qua, bà ta đang lải nhải không ngừng cũng lạnh đến mức phát run, không còn màng đến điều gì nữa mà nhanh chóng đuổi theo ông Ôn đã đi xa.

Điền thị che mặt, cảm thấy không vui khi bị đánh mắng trước mặt nhiều người dân như vậy, bà ấy thậm chí còn cảm thấy lúng túng không thể nâng đầu lên được.

Nhưng mà lời của Chu thị nói bà ấy cũng không thể không dám nghe, nên đã quay đầu đi về phía nhà của Ôn Noãn.

Về đến trong nhà, mọi người nhanh chóng thay quần áo khô.

Ôn Gia Thụy chuẩn bị ba ly nước nóng cho cả ba người: "Mau uống chút nước nóng để làm ấm người đi."

Ba người không từ chối, nâng ly lớn lên cẩn thận uống một ngụm.

Ôn Noãn biết thể chất của thân thể này vẫn còn quá kém nên không dám mạo hiểm, vào lúc thay quần áo nàng đã dùng mây tía bồi dưỡng thân thể một chút, nên sắc mặt của nàng cũng không còn tím nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play