Một lượng?

Ôn Noãn thấy nét mặt nàng ta thay đổi, trực tiếp lấy lại khúc phổ trong tay nàng ta: "Một lượng thì không bán đâu!"

Quay người rời đi, sạch sẽ ngăn nắp.

Nàng coi thường nhất là những người lợi dụng trẻ em và người già.

Mặc cả trong kinh doanh là chuyện bình thường, nhưng nếu mở miệng ra đã hạ giá bản nhạc trăm lượng của nàng thành một lượng. Điều này rõ ràng là vì nàng ăn mặc xuề xòa lại còn quá trẻ nên cố ý ức hiếp nàng đây mà!

Lâm Tranh sửng sốt một lúc, tại sao nha đầu này không trả giá?

Đó là một khúc phổ hiếm đấy!

Khúc phổ đó hùng vĩ oai phong, nhất định đáng giá hơn trăm lượng. Nếu mua về làm của riêng, coi như khúc phổ của mình thì nàng ta nhất định sẽ thắng được tiện nhân họ Ôn kia, được chọn tham gia trong bữa tiệc Thiên Thu, trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ!

Với vẻ ngoài ưa nhìn của nàng ta, nếu nàng ta có cơ hội được một công tử nào đó ở kinh thành đánh giá cao thì nàng ta có thể sẽ bay lên cành cao trở thành phượng hoàng!

"Chờ đã, ta nhìn y phục của ngươi, xem ra gia cảnh của ngươi không tốt lắm. Cho nên coi như ta làm việc tốt, năm lượng bạc, ngươi bán hay không! Năm lượng là nhiều lắm rồi. Ta trả giá cao như vậy là vì thấy ngươi nghèo nên muốn giúp ngươi, ngươi có bán không?"

Lợi dụng người khác mà còn tỏ ra ban ơn?

Nàng có may mắn gì mà khi bán hàng luôn bắt gặp những cực phẩm như thế này?

Ôn Noãn bị nàng ta làm cho khó chịu, quay đầu lại chân thành nói: "Năm lượng ta không bán. Năm trăm lượng thì ta sẽ suy nghĩ, ít hơn cũng sẽ không bán. Ta nhìn quần áo của ngươi, cảm thấy ngươi cũng không có nhiều tiền để mua nên ta mới đưa ra mức giá thấp nhất rồi đấy chứ ta vốn định bán nó với giá một ngàn lượng cơ".

Lâm Tranh tức giận thốt lên: "Năm trăm lượng? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi! Kẻ ngu xuẩn nào sẽ mua chứ! Ngươi cho rằng ta ngu sao?"

Nàng ta tức điên lên vì con quỷ nghèo này dám nói bóng gió rằng nàng ta nghèo, nói nàng ta thật đáng thương.

Ôn Noãn mỉm cười: "Ta biết ngươi không đủ tiền, nhưng không sao, bản nhạc của ta đáng giá hơn năm trăm lượng nên không thích hợp với ngươi. Ngươi có thể tìm một khúc phổ năm lượng mà mua! Dù sao thì bản nhạc dưới năm lượng ngươi mới có thể chơi được."

Những người quá nhỏ nhen sẽ không đánh ra được cảm xúc trong bản nhạc của nàng.

A! Lần này Lâm Tranh thực sự tức giận: "Đồ quỷ nghèo nhà ngươi, ngươi có ý gì hả! Ngươi thật sự đã coi thường người khác! Bản thân không có kiến thức gì mà còn giả vờ giả vịt ở đây! Ngươi là củ hành gì chứ? Ngươi còn dám bán một khúc nhạc năm trăm lượng! Ngươi có biết bản nhạc do Vĩnh Nhạc đại sư sáng tác cũng chỉ có năm trăm lượng không!"

"Ý trên mặt chữ, ngươi không hiểu sao? Chậc chậc... Chỉ sợ với chỉ số thông minh này của ngươi thì ngay cả bản nhạc năm lượng cũng không thể chơi được!" Ôn Noãn lắc đầu nhìn nàng ta.

A! Lại còn dám cười nhạo kỹ năng chơi đàn của nàng ta kém cỏi?

Lâm Tranh tức giận đến lồng ngực phập phồng, sắc mặt vặn vẹo, khinh bỉ nhìn Ôn Noãn:

"Hừ! Quỷ nghèo chết tiệt. Bản nhạc của ngươi một lượng cũng không có ai mua, huống chi là năm lượng! Không có chút trình độ nào cả! Ta có lòng tốt nên mới mua của ngươi với giá một lượng! Đến lúc đó đừng năn nỉ ta mua! Ngươi còn muốn bán nó với giá năm trăm lượng hả! Ngươi là đồ điên! Não ngươi bị úng nước rồi!"

"Vậy ngươi đợi đi!" Ôn Noãn xoay người rời đi.

"Cái gì năm trăm lượng?" Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã đi tới.

Nhìn thấy sắc mặt của hắn ta biến hóa, Lâm Tranh lập tức che giấu biểu cảm của mình, làm ra vẻ đứa trẻ này không biết trời cao đất dày: "Sư phó, người này muốn bán bản nhạc năm trăm lượng, nói là ít hơn sẽ không bán. Đúng là công phu sư tử ngoạm! Người này cho rằng khúc nhạc của mình là thần khúc hay sao! Một người vô danh chưa từng được ai nhắc đến, lần đầu tiên sáng tác khúc nhạc đã muốn bán với giá năm trăm lượng rồi! Đúng là nói chuyện viển vông!"

"Ồ? Bản nhạc gì mà đáng giá năm trăm lượng thế? Để ta xem." Người đàn ông nghe xong cũng kinh ngạc, nhìn về phía Ôn Noãn.

Lúc trước, một trong những bản nhạc nổi tiếng của Vĩnh Nhạc đại sư đã được bán tại một nhà đấu giá với giá cao ngất trời là năm trăm lượng, bởi vậy ông ấy cũng trở nên nổi tiếng sau một đêm.

Chẳng lẽ người này có tự tin để so sánh bản nhạc của mình với bản nhạc của Vĩnh Nhạc đại sư à? Lại dám đưa ra mức giá cao ngất trời như vậy?

Ôn Noãn không có lập tức đưa bản nhạc cho ông ta, mà là lãnh đạm hỏi: "Ông có muốn mua không? Đại ca tôi nói bản nhạc này dưới năm trăm lượng thì sẽ không bán."

"Ta là trưởng quan của giáo nhạc phường. Giáo nhạc phường đang thiếu nhạc hay, nếu như khúc nhạc của ngươi thật sự đáng giá năm trăm lượng thì ta sẽ mua."

Lúc này Ôn Noãn mới đưa bản nhạc cho ông ta: "Năm trăm lượng, ít hơn sẽ không bán. Đây chỉ là nửa đầu của bản nhạc."

Sau khi Lý Duy cầm lấy bản nhạc, ông ấy đã bị chữ viết thu hút! Chữ viết thật có linh khí!

Ông ta yên lặng ngâm một khúc giai điệu, sắc mặt khẽ thay đổi, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng cung kính hơn rất nhiều: "Mời đi theo ta!"

"Được."

Thấy vậy, Lâm Tranh cảm thấy rất tức giận. Ngay cả sư phó cũng động lòng với bản nhạc này! Chứng minh là nó rất hay!

Nàng ta lại hơi hối hận, nếu như nàng ta biết ngay từ đầu thì sẽ ra giá năm mươi lượng. Như vậy, có thể bản nhạc sẽ là của nàng ta.

Đương nhiên, nàng ta cũng nhìn ra Ôn Noãn cố ý nói năm trăm lượng là để cười nhạo mình.

Nàng ta không kìm lòng được nên đi theo, để xem mình có còn cơ hội hay không.

Ôn Noãn được đưa tới một căn phòng đặt nhiều loại nhạc cụ cổ điển.

Lý Duy đi đến bên cạnh đàn cổ, thử chơi một chút. Giai điệu du dương, hùng vĩ và lay động lòng người!

Hơn nữa, phong cách của bản nhạc này rất thích hợp để chơi tại yến tiệc Thiên Thu!

Mặc dù bản nhạc này chỉ có một nửa, đúng lúc dừng lại ở đoạn cao trào, nhưng nó thực sự là một kiệt tác hiếm có!

Nó thậm chí còn lay động lòng người hơn cả bản nhạc thành danh của Vĩnh Nhạc đại sư năm đó!

Ông ta đảm bảo rằng bản nhạc này sẽ được chọn cho yến tiệc Thiên Thu của thái hậu.

Ông ta hạ quyết tâm mua bản nhạc này, sau đó sẽ cho đồ đệ yêu quý của ông ta chơi nó. Đến lúc đó nàng ấy sẽ nổi tiếng vì một bản nhạc, sư phó của nàng ấy là ông ta cũng sẽ nổi tiếng!

Với khí chất và dung mạo tuyệt sắc của ái đồ thì nhất định có thể lọt vào mắt xanh của các quý tộc ở kinh thành. Nếu như ái đồ có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, vậy thì khoảng cách ông ta trở thành thự lệnh còn xa sao?

"Năm trăm lượng quá đắt, hai trăm lượng thì ta lập tức mua. Sau này nếu ngươi có bản nhạc nào hay thì có thể tới đây bán, ta sẽ mua với giá cao. Nhưng mà bản nhạc đã được bán rồi thì về sau tên người soạn nhạc sẽ không được để tên là Noãn Sanh nữa".

Noãn Sanh? Chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ, nhìn thiếu niên này cũng rất lạ mặt.

Chẳng lẽ là người có thiên phú soạn nhạc mới nổi?

Ông ta có ý muốn mượn sức người này nên mới ra giá cao 200 lượng.

Không biết ai làm? Nhưng mà người nọ không ra mặt bán, vậy thì chứng tỏ là không muốn bại lộ thân phận, như vậy càng tốt.

Ôn Noãn không biết ông ta nghĩ cái gì, nhưng nàng không bỏ qua quyết tâm muốn có được bản nhạc này trong mắt ông ta.

500 lượng, nàng vốn là cố ý làm khó dễ vừa nữ nhân vừa rồi, tính toán ban đầu của nàng là sẽ bán khúc nhạc với giá khoảng ba trăm lượng.

Chỉ là, Ôn Noãn nhìn thoáng qua vẻ mặt không thể tin tưởng của Lâm Tranh ở bên cạnh.

"Xin lỗi, ta đã nói là ít hơn 500 lượng sẽ không bán. Ta có thể cầm khúc nhạc này đi bán đấu giá."

Bán đấu giá thì tuyệt đối có thể bán được với giá hơn ba trăm lượng!

Nếu không phải cô cần bạc gấp, nhà đấu giá phải mười ngày sau mới có một lần bán đấu giá thì nàng đã không tới nơi này bán rồi.

Ôn Noãn biết thiên thu tiết sắp tới rồi, nàng tin tưởng Thái Nhạc thự nhất định đang cần khúc nhạc hay nên mới có thể ra giá cao thu thập bản nhạc hay ở khắp nơi.

Thế gian này không thiếu người có bạc mà lại muốn mua danh chuộc tiếng.

Ôn Noãn rút khúc nhạc kia lại, xoay người rời đi.

"Nhà đấu giá chưa chắc có thể bán được giá cao. Ba trăm lượng là cao nhất rồi!"

500 lượng quả thực là công phu sư tử ngoạm!

Lý Duy không có động, người như vậy ông ta thấy nhiều rồi, còn không phải là muốn nâng giá cao lên hay sao!

Trong chốc lát nhìn thấy chính mình thờ ơ liền sẽ quay đầu lại thôi.

"A, vậy thì tôi cũng vui".

Lý Duy: "..."

Nói gì vậy!

Ngươi vui! Nhưng mà ta không vui!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play