Mà ông cũng không chán ghét nàng ấy, miễn cho sau này nàng thương tâm khổ sở, nên mới có lòng tốt nhắc nhở thôi.

Thôi, chủ tử muốn cất nhắc nàng, ông ấy cứ kính nể nàng ấy vậy!

Rốt cuộc đây là ân nhân của chủ tử, nể tình nàng chữa khỏi tay của chủ tử, nói không chừng sau này có thể đặt chân vào vương phủ làm thiếp gì đó.

Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý đặt hộp quà tinh xảo xuống cái bàn dài được làm bằng tre xanh mới tinh trong viện.

Trong không khí tràn ngập một mùi thơm vô cùng mê người của thịt. Tầm mắt hắn không nhịn được dừng trên chiếc bếp lò cách đó không xa, càng đói bụng, đáng thương hắn hai ngày nay chẳng được ăn một bữa cơm ngon: "Ngửi rất thơm, tối nay ăn gì?"

"Gà hầm ngũ vị, thịt lừa kho tàu, gà Cung Bảo, bún ốc, cải ngồng xào tỏi nhuyễn, canh gà hầm thuốc bắc." Vốn dĩ Ôn Noãn chỉ định nấu một nồi bún ốc và gà Cung Bảo, nhưng nhận mười lượng bạc của người khác và nhiều thịt như thế, nấu vậy quá đơn giản, nàng cũng ngại ngùng.

Nghe không tệ! Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý kéo ghế ra ngồi xuống.

Viên quản gia và Lâm Tinh đặt chồng quà tặng xuống bàn, chất cao như núi.

Ôn Noãn nhìn quà tặng chồng chất như núi, hơi nhíu mày lại, nhỏ đến mức khó phát hiện.

Lời nói sắp thốt ra khỏi miệng của Nạp Lan Cẩn Niên lập tức nuốt vào lại, phun ra ba chữ: "Tiền khám bệnh."

Ôn Noãn ngẩn ra, sau đó vẫy vẫy tay: "Không cần tiền khám bệnh. Huynh cứu tôi một lần, tôi trị tay giúp huynh, vừa khéo."

Nạp Lan Cẩn Niên không thích giọng điệu không thiếu nợ lẫn nhau này của nàng: "Đó chỉ là quà tặng bình thường khi tới nhà. Đến nhà thăm hỏi, không thể đi tay không, chỉ là một số đồ dùng thức ăn, không đáng giá bao nhiêu."

Viên quản gia: "..."

Không đáng bao nhiêu? Riêng bộ ấm trà kia thôi cũng đủ cho một hộ gia đình nông thôn sinh sống mấy đời!

Nhưng mà thứ này ở trong mắt chủ tử, đúng thật không đáng nhắc đến.

Ôn Noãn nghe xong không nói gì nữa, chỉ nói cảm ơn.

Lúc này người đi mò ốc nước ngọt trong nhà đã lục tục quay về.

Ôn Gia Thụy thấy Nạp Lan Cẩn Niên đến, rất vui mừng.

Nam tử này có học thức uyên bác, khi mình nói chuyện phiếm với hắn, có thể học được không ít kiến thức.

Mọi người hàn huyên vài câu, bọn họ thay quần áo sạch sẽ, bắt đầu ăn cơm.

Ôn Noãn chuẩn bị cho con sói Đại Hôi và Tiểu Hắc một chậu thịt cực lớn trước, rồi mới đi dọn món ăn.

Viên quản gia không yên tâm, vừa định lấy ngân châm từ trong tay áo ra.

Ôn Noãn thấy ánh bạc chợt lóe, ánh mắt trầm xuống.

Nạp Lan Cẩn Niên ngước lên liếc mắt một cái nhàn nhạt quét qua người ông.

Viên quản gia không dám lấy ngân châm ra nữa.

Những người khác không nhận thấy được hành động của ông.

Ôn Gia Thụy nhiệt tình nói với Viên quản gia: "Viên quản gia, Lâm huynh đệ mau ngồi xuống, cùng ăn."

Lâm Tinh vẫn ngồi xuống như cũ.

Viên quản gia nào dám ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ tử, ông lắc lắc đầu: "Tôi đứng bên cạnh hầu hạ là được."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ông một cái: "Đi ra bên ngoài thì không cần chú ý nhiều như thế, ngồi xuống ăn chung đi!"

Viên quản gia không dám nói không, hôm nay chủ tử có ý kiến rất lớn với ông ấy, chỉ có thể ngồi xuống, nhưng mà ông chỉ dám ngồi nửa mông, không dám ngồi yên.

Khi Ôn Noãn bưng đồ ăn lên thì thấy ông ấy rất khó chịu, nhưng mà chỉ coi như không thấy.

Khi Nạp Lan Cẩn Niên cáo từ, đã không còn thấy mặt trời, màn đêm đã buông xuống, con sói Đại Hôi vui sướng vác cái bụng tròn vo đi tuốt đằng trước, Tiểu Hắc bay ở trên trời.

Viên quản gia đi theo phía sau Nạp Lan Cẩn Niên, xem như tiêu hóa thức ăn. Bây giờ ông mới hiểu được vì sao chủ tử lại không muốn ăn đồ ăn do ông ấy nấu!

Thức ăn mà hộ gia đình nông dân nho nhỏ này nấu, còn ngon hơn cả đồ ăn do ngự trù làm.

Chủ tử luôn ăn rất ít, gần đây dáng người cũng mảnh khảnh, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy chủ tử ăn nhiều như thế.

Nghĩ đến đây, Viên quản gia cảm thấy sau này chủ tử kết nhóm ăn cơm chung với gia đình này cũng không tệ.

Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên rời đi, người một nhà mới mở quà tặng do hắn mang đến.

Ôn Noãn mở cái hộp gỗ mun thật dài ra trước, phía trên có điêu khắc một gốc cây tịch mai, chạm trổ tinh xảo, loại gỗ cổ xưa, ẩn ẩn tản ra hơi thở cổ xưa dày nặng giống như đã trải qua con sông dài lịch sử rồi lắng đọng lại nơi đây.

Riêng cái hộp đàn này đã là một món đồ cổ.

Nàng cẩn thận mở cái hộp ra, một cây đàn cổ hồng ngọc làm bằng gỗ, lẳng lặng nằm trong chiếc hộp gỗ mun, thân cầm có khắc một cây mai lạnh, phong lãng ngạo cốt, thoát tục siêu phàm.

Đầu ngón tay tinh tế thon gầy của nàng lướt nhẹ qua những sợi dây đàn, tiếng đàn rộng lớn bao la hùng vĩ, thanh thúy dễ nghe, mượt mà xa xưa, không dứt bên tai.

Cầm tốt!

Sao hắn lại đưa đàn cổ đến nhà nàng?

Những hộp khác cũng lần lượt được mở ra.

Bộ đồ ăn tinh xảo, ấm trà lộng lẫy xa hoa, vải vóc đủ các màu, mấy bộ quần áo tinh xảo tuyệt đẹp, ngoài ra còn một hộp tổ yến, vây cá, hải sâm, bào ngư, sò khô, lá trà, ... ngoài ra còn một vài quả đào mật, nho, anh đào các loại trái cây tươi khác, cộng thêm hai túi gạo ngon, bột mì.

Người một nhà nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, gào lên quá quý giá.

Từ chối thì bất kinh, nhận thì hổ thẹn.

Vương thị còn định bảo Ôn Noãn cầm đồ trả lại.

Ôn Noãn nghĩ đến lời của người nọ chỉ là một chút đồ dùng thức ăn, không đáng bao nhiêu, khóe miệng khựng lại, chỉ nói: "Không sao, ghi chép lại một chút rồi cất đi! Đây là tiền khám bệnh, như thế thì tính ra huynh ấy vẫn còn lời đấy".

Một bàn tay của hắn cũng không thể chỉ trị giá từng này món đồ thôi đúng không!

Người một nhà: "..."

Thần y ra tay cũng không lấy tiền khám bệnh đắt như thế này đâu nhỉ?

Huống chi là kiểu đại phu nửa mùa, học được y thuật từ cảnh trong mơ như Noãn nhi?!

Ngày hôm sau đồng dạng là trời chưa sáng, cả nhà đã bắt đầu thức dậy bận việc.

Bởi vì phải chuẩn bị thêm một phần cơm sáng cho Nạp Lan Cẩn Niên, nên hôm nay Ôn Noãn chỉ phụ trách làm cơm sáng.

Nàng gói sủi cảo thịt dê, nấu một nồi cháo gà sò điệp, sau đó còn làm một phần thịt gà cuốn, bên trong gói thịt gà xé sợi và rau dưa.

Trời vừa tờ mờ sáng, con sói Đại Hôi và Tiểu Hắc đã tới, trên cổ con sói Đại Hôi còn treo một cái hộp đựng thức ăn.

Ôn Noãn cho con sói Đại Hôi và Tiểu Hắc ăn no, sau đó nàng bỏ tất cả bữa sáng vào trong hộp đựng thức ăn, lại dùng một bình gốm nhỏ đựng cháo, dùng lá sen và khăn vải sạch sẽ đậy kín, sau đó dùng dây thừng bó lại.

Ôn Noãn treo hộp đồ ăn lên lưng con sói Đại Hôi, đưa cháo cho diều hâu, làm nó dùng móng vuốt chim bắt lấy, sau đó hai con động vật nhỏ thông minh này ngoan ngoãn đưa về cho chủ nhân của mình.

Trên núi.

Viên quản gia tiếp nhận hộp đựng thức ăn từ con sói Đại Hôi và bình gốm treo trên móng vuốt diều hâu.

Ông ấy lấy ra một đĩa sủi cảo thịt dê, hai cái bánh cuốn, cũng múc cháo trong bình gốm ra, bày biện từng cái từng cái.

Tốc độ của con sói Đại Hôi rất nhanh, mấy thứ này còn tỏa ra khí nóng.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn từng cái sủi cảo thịt dê trắng trẻo mập mạp, còn có hai cái thịt gà cuốn, một bình gốm nhỏ đựng cháo thịt gà sò điệp đặc sệt thơm ngào ngạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.

Đầu tiên, hắn múc một muỗng cháo lên nếm thử, tươi mới ngon miệng, mềm mại thơm ngọt, đặc sệt vừa phải, ăn xong trong miệng vẫn còn lưu mãi vị thơm ngon.

Rất nhanh Nạp Lan Cẩn Niên đã ăn hết bữa sáng phân lượng đầy đủ, chỉ còn thừa lại hai cái sủi cảo thịt dê.

Lúc này Phong Niệm Trần đi đến, hắn ngửi được mùi thơm thức ăn trong phòng, nhìn thấy hai cái sủi cảo trắng trẻo mập mạp trong đĩa.

Vừa nhìn đã biết ăn rất ngon!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play