Nam tử môi hồng răng trắng, da thịt như tuyết, mắt phượng mày ngài, khí chất nho nhã, một thân y phục màu trắng khiến hắn như tuyết giữa ngày xuân, sạch sẽ, thuần khiết, làm người nhìn có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Ôn Noãn nhận ra giọng nói của hắn, đây là chủ nhân của nhân sâm sao?

Không đúng, nhân sâm nơi núi sâu thì làm gì có chủ! Lại không hề khắc tên của hắn.

Ai đào được thì là của người ấy!

Lúc này Phong Niệm Trần cũng đánh giá Ôn Noãn, cây đậu giá thiếu dinh dưỡng, bệnh tật ốm yếu! Vậy mà có thể giải được loại độc đến mình cũng không thể giải được sao?

Còn hiểu được phương pháp châm cứu?

Hắn có chút không tin!

"Tiểu cô nương, phương thuốc kia là cô đưa ra?"

"Đúng vậy." Ôn Noãn hơi hơi gật đầu.

"Làm sao cô biết phương thuốc giải độc kia?"

"Học."

"Học ở đâu?"

Hắn sống ở bờ biển à?

Quan tâm rộng đến như thế để làm gì!

Ôn Noãn nhíu mày, giữa mày hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Tự học. Còn muốn thi châm nữa không?"

Phong Niệm Trần: "..."

Lần đầu tiên có người dám bày sắc mặt cho hắn nhìn!

Hắn chính là truyền nhân của đệ nhất thần y, được gọi là phong tiểu thần y!

Toàn bộ Nạp Lan quốc không có người nào dám đắc tội thần y! Hoàng Thượng còn phải khách sáo vài phần khi nói chuyện với hắn đấy!

Từ từ!

"Vừa rồi cô gọi hắn là Thập Thất ca?" Vẻ mặt hắn ta không thể hiểu được.

"Đúng vậy, không thể gọi như thế sao? Huynh ấy bảo tôi gọi thế."

Phong Niệm Trần nghe xong vẻ mặt cổ quái: "Không phải."

"Đi thôi." Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt liếc mắt nhìn phong Niệm Trần một cái, sau đó đi vào mật thất.

Ôn Noãn đi theo vào.

Phong Niệm Trần sờ mũi, hắn vẫn nên đừng xen vào việc của người khác thì hơn, sau đó nhanh chóng đi theo vào.

Viên quản gia ở phía sau hắn ta vài bước cũng đi vào.

Phong Niệm Trần muốn nhìn nàng thi châm như thế nào.

Thuật châm cứu đã thất truyền từ sớm, Nạp Lan quốc cũng không có người nào biết, thậm chí những quốc gia khác cũng không có đại phu nào biết, hắn không rõ tại sao Ôn Noãn lại có thể biết được.

Viên quản gia theo vào là muốn giám sát Ôn Noãn.

Có đôi khi một cây châm cũng có thể cướp đi tính mạng của con người.

Tuy rằng đã tra được Ôn Noãn chỉ là một cô nương sinh ra và lớn lên ở nơi thôn quê, đến phủ thành cũng chưa từng đi qua, nhưng mà cũng có thể có vài người che giấu kín đáo, vì vậy không thể không đề phòng.

Dù sao thì nơi này rất gần đất phong của Hoài Nam vương.

Ôn Noãn liếc mắt nhìn hai người đang nhắm mắt theo đuôi đi theo vào, kiềm chế tính tình nói: "Thập Thất ca, khi tôi thi châm không thể bị người khác quấy rầy được."

Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn hai người một cái: "Đi ra ngoài."

Phong Niệm Trần: "Tôi chỉ muốn xem thuật châm cứu thất truyền đã lâu thôi. Hơn nữa tôi học xong rồi, khi tiểu cô nương có việc bận thì tôi cũng có thể châm cứu giúp huynh mà, đúng không?"

Viên quản gia: "Tiểu nhân ở lại để nhìn xem có cái gì cần hỗ trợ hay không."

Nạp Lan Cẩn Niên không nói nữa, chỉ nhìn ông ấy một cái.

"Vâng." Viên quản gia lập tức cúi đầu, cung kính lên tiếng, rồi lui ra ngoài.

Phong Niệm Trần rất cố chấp đối với y thuật, hắn thật sự muốn tiếp thu kiến thức!

Hắn nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, vẻ mặt người nam nhân lạnh lùng, có vẻ không có kiên nhẫn, khuôn mặt lạnh như băng đang nhìn hắn.

Thôi quên đi, dù sao thì hắn cũng không dám chọc giận Nạp Lan Cẩn Niên thật, vì vậy đang muốn lui ra ngoài.

Ôn Noãn lại nói: "Từ từ, vị công tử này là đại phu phải không? Vậy huynh ở lại để hỗ trợ đi!"

Ôn Noãn nghĩ sáng sớm ngày mai có mấy huyệt vị cần phải châm cứu một chút, như vậy thì hiệu quả càng tốt.

Nhưng buổi sáng ngày mai nàng muốn bán ốc nước ngọt, không có thời gian rảnh để tới.

Một lát nữa nàng sẽ chỉ cho hắn, như vậy thì sáng sớm ngày mai sẽ không cần phải tới nữa, buổi chiều tới là được.

Ánh mắt Phong Niệm Trần sáng lên: "Đúng vậy, tôi là đại phu! Tại hạ là Phong Niệm Trần, cô nương đã nghe qua rồi chứ? Cô cứ gọi tôi là Phong đại ca là được."

Hắn chính là Phong tiểu thần y nổi tiếng cả nước, nếu nàng biết y thuật thì nhất định đã nghe qua tên của mình rồi.

Hắn chờ đôi mắt nhỏ của nàng hiện lên vẻ ngưỡng mộ!

"Chưa từng nghe qua. Rất nổi tiếng sao?" Ôn Noãn cũng không thèm nhìn hắn một cái, cúi đầu đùa nghịch kim châm, thuận miệng trả lời một câu, thái độ cực kỳ có lệ.

Phong Niệm Trần: "..."

Phong Niệm Trần: "... À, thì cũng không phải."

Thôi quên đi, ở cái nơi thôn quê thâm sơn cùng cốc này nàng chưa từng nghe qua không phải là chuyện rất bình thường hay sao?

Hắn là một thần y vang khắp thiên hạ, không cần so đo với một tiểu cô nương thôn quê không có kiến thức!

Ôn Noãn không quan tâm hắn nữa, từ trước đến nay đối với những việc liên quan đến y thuật, nàng luôn nghiêm túc. Ở hiện đại, đại ca đã từng nói chỉ cần nàng khoác áo blue trắng vào thì dường như nàng đã thay đổi thành một con người khác.

"Thắp nến lên." Ôn Noãn mặt không cảm xúc chỉ đạo, nàng nghiêm túc kiểm tra từng cây kim châm, hơn nữa sắp xếp lại theo thứ tự quen thuộc của mình.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Phong Niệm Trần.

Phong Niệm Trần: "..."

Hắn vốn dĩ là một thần y, giờ lại trở thành một người trợ thủ?

Ôn Noãn đợi một chút thấy hắn không phản ứng, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nhíu mày lại, trên mặt là biểu cảm ghét bỏ.

"..."

Phong Niệm Trần yên lặng đi thắp nến.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Người không ai bì được này xem như đã gặp phải khắc tinh rồi!

"Cởi áo trên ra, rồi nằm lên giường." Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, mặt không cảm xúc chỉ đạo.

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Tuy rằng hắn là người rất bình tĩnh cũng phải ngẩn người một chút: "Không phải chỉ cần thi châm đối với tay phải thôi sao?"

Phong Niệm Trần mang giá cắm nến đến gần, hài hước nhìn hắn, buồn bực vừa rồi nhanh chóng bị quét sạch, khó có khi thấy được tòa núi lạnh như Thập Thất này cũng bị vùi dập.

Đại Hôi lắc lắc cái đuôi, cũng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Ôn Noãn bảo Phong Niệm Trần đặt giá cắm nến ở trên cái tủ thấp bên cạnh ghế dài, nàng lấy ra một cây kim châm đặt ở trên ngọn lửa để tiêu độc, rồi hỏi lại: "Tôi có nói rằng chỉ thi châm với tay phải thôi không?"

Nạp Lan Cẩn Niên: "À không."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn dáng vẻ lấy châm của nàng, tự dặn mình bình tĩnh, phải bình tĩnh! Hắn là người chưa từng căng thẳng, vậy mà bây giờ lại sinh ra một loại cảm xúc tên là căng thẳng.

Đây là chuyện mà cả cuộc đời mười tám năm qua hắn chưa từng trải qua!

"Phì!" Phong Niệm Trần không nhịn được cười.

Nạp Lan Cẩn Niên ném một ánh mắt sắc như đao qua! Có chút hối hận vì đã không đá hắn đi ra ngoài.

Ôn Noãn cầm kim châm đã tiêu độc xong, nghiêm túc nhìn Nạp Lan Cẩn Niên, chờ hắn cởi áo trên.

Nàng có thể hiểu tâm lý ngượng ngùng của người cổ đại khi phải cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt nữ tử.

Kể cả nam tử ở hiện đại thì khi cởi quần áo ở trước mặt nữ bác sĩ cũng có chút xấu hổ.

Tình huống này nàng gặp phải không ít.

Vì vậy rất kiên nhẫn chờ.

Nạp Lan Cẩn Niên đọc được một vẻ nghiêm túc cùng đương nhiên ở trong ánh mắt của Ôn Noãn.

Nàng cầm châm, kiên nhẫn chờ mình, giống như hắn là một đứa trẻ đang buồn bực, sợ thầy mà giấu bệnh.

Nạp Lan Cẩn Niên bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, còn làm ra vẻ làm gì? Dù sao hắn là nam tử, cũng có tổn thất cái gì đâu!

Hắn xoay người, chỉ dùng một tay mà nhanh chóng cởi áo trên của mình, sau đó cứ thế nằm lên giường, động tác kia nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ.

Ôn Noãn hoa mắt một chút, sau đó lập tức bị hấp dẫn!

Tuy là nàng đã gặp qua vô số nam nhân cởi trần nhưng vẫn bị tấm lưng gầy nhưng rắn chắc có lực, đường cong gợi cảm, da thịt bóng loáng tinh tế như ngọc của người nam nhân trước mặt hấp dẫn.

Đây là tấm lưng gợi cảm nhất của nam tử mà nàng đã gặp qua, không gì có thể sánh nổi, thậm chí những nam người mẫu trên TV hay poster đều không bằng, đến cả đại ca tự xưng có dáng người hoàn mỹ trong kiếp trước cũng không bằng.

Trong lòng Ôn Noãn khen ngợi, nhưng mà trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, khiến người khác không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì: "Phong công tử giúp tôi đặt từng cây kim châm theo trình tự mà tôi đã sắp xếp ở dưới ánh nến để tiêu độc."

"Được." Phong Niệm Trần nhanh nhẹn cầm lấy một cây ngân châm học dáng vẻ "Tiêu độc" của Ôn Noãn .

Tuy rằng hắn không hiểu tiêu độc là như thế nào, nên một lát nữa sẽ phải hỏi lại.

Nhưng hắn thông minh như vậy, tự nhiên biết nàng chỉ đặt kim châm ở trên lửa hơ đi hơ lại.

Có Phong Niệm Trần ở đây, Ôn Noãn không dám dùng mây tím.

Nàng đâm từng cây kim châm lên huyệt vị của Nạp Lan Cẩn Niên.

Cặp mắt của Phong Niệm Trần trừng to ra nhìn đến nỗi không dám nháy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play