Đằng sau họ là Ôn Gia Phú với vẻ mặt sốt ruột và Ôn Gia Thụy với vẻ mặt lo lắng.
Ôn Gia Thụy vừa vào, lập tức đi tới bên cạnh hai cô con gái, nhìn từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Hinh nhi, con bị người khác bắt nạt sao? Con không sao chứ?"
Tiểu Chu thị vừa mất ngựa lại thiệt quân nghe vậy thì vô cùng khó chịu. Rõ ràng bà ta mới là người bị con nhóc chết tiệt đó bắt nạt!
Nhưng bà ta vẫn cố gắng vui vẻ, vội vàng nói: "Tứ đệ, không có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm thôi. Đều là do ta sơ suất, ta đã xin lỗi với Hinh nhi rồi."
Vị quan sai đứng đầu nhìn xung quanh, sau đó đánh giá một vài người, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Tiểu Chu thị: "Nghe nói ở đây có người cố ý tống tiền, còn đánh người nữa đúng không?"
Tiểu Chu thị ngượng ngùng cười nói: "Không đúng, đều là hiểu lầm thôi, hiện tại đã rõ ràng cả rồi! Làm phiền các vị đại nhân đi một chuyến."
"Thật sự là hiểu lầm sao? Các ngươi có biết báo quan bừa bãi là sẽ bị đánh không?"
"Thật sự là hiểu lầm, vất vả cho hai vị đại nhân! Hai vị đại nhân cả buổi sáng đều bận đi tuần tra, nhất định đói bụng rồi. Nếu hiện tại đã tới, vậy ăn chút gì đi trước đi! Chưởng quầy, nhanh chóng nói với nhà bếp chuẩn bị một bàn rượu ngon cơm ngon, tiếp đón hai vị đại nhân."
"Được. Mời hai vị đại nhân ngồi, để tiểu nhân cho người đi chuẩn bị!" Chưởng quầy lập tức đi sắp xếp.
"Đương gia, mau mời hai vị đại nhân vào phòng riêng!" Tiểu Chu thị lặng lẽ nhéo cánh tay của Ôn Gia Phú.
Lão già quỷ quái này thật vô dụng, ngay cả một thằng nhóc cũng không giữ lại được, thật sự để cậu ta mời quan đến đây.
Bà ta lại sắp mất mấy lạng bạc nữa rồi!
Hôm nay quả là thiệt thòi lớn!
Ôn Gia Phú vội vàng làm động tác mời: "Mời hai vị đại nhân!"
Thấy Tiểu Chu thị biết điều như vậy, hai người cũng không làm khó nữa.
Ôn Noãn: "Cha, đại ca, nhị tỷ, con cũng đói bụng rồi, chúng ta hãy ở lại đây ăn cơm uống nước xong rồi lại đi về nhà! Đại bá nương, nhị tỷ ở chỗ này bị bá..."
Nói tới đây nàng cố ý dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Đại ca của đại bá nương tính kế lâu như vậy, đại bá nương lại coi nhị tỷ như nữ nhi ruột, vậy thì mời tỷ ấy ăn một bữa cơm để trấn áp tinh thần, chắc không có vấn đề gì chứ?
Còn có vị khách quan này đã giúp chúng cháu làm chứng, nhị tỷ mới không bị người khác tính kế thành công, vì vậy đại bá nương cũng thuận tiện miễn phí hóa đơn của hắn đi!"
Cái gì? Chính mình muốn ăn đã đành, lại còn muốn bà ta miễn phí hóa đơn cho người khác! Đứa đoản mệnh này, làm sao nàng dám! Trong lòng Tiểu Chu thị nguyền rủa Ôn Noãn mấy vạn lần, nhưng bà ta vẫn cười nói: "Không thành vấn đề!"
Vì thanh danh, bà ta đành chấp nhận, chờ Lượng nhi cưới được nữ nhi của Quách phu tử, thi trúng Trạng Nguyên thì bà ta sẽ đến đòi lại khoản nợ này!
"Đã vậy thì xin đa tạ!" Lâm Đình Hiên cũng không từ chối.
Ôn Gia Thụy nghe nói hắn giúp nữ nhi, lập tức chắp tay thi lễ nói lời cảm ơn: "Đa tạ công tử đã bênh vực lẽ phải!"
"Không có gì, các vị, tại hạ xin cáo từ!" Lâm Đình Hiên ôm quyền rồi rời đi.
Tiểu Chu thị ghi nhớ kẻ râu xồm này, quyết định về sau sẽ không tiếp đón hắn nữa!
"Đại bá nương thật tốt, chúng cháu cũng không ăn nhiều lắm, mỗi một món ăn đầu bảng đưa lên một phần là được! Cha, đại ca, nhị tỷ, mọi người nhanh chóng ngồi xuống đi." Ôn Noãn tiếp đón mấy người ngồi xuống.
Mỗi một dạng đồ ăn đầu bảng lên một phần!
Thật biết cách ăn uống!
Tiểu Chu thị tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là ngã ra!
Mỗi một dạng đồ ăn đầu bảng mang lên một phần, vậy thì cũng phải đến vài lượng bạc, không sợ chết vì ăn no căng hay sao?
Chỉ là nhiều người nhìn như vậy, bà ta đành cứng rắn cười nói: "Được."
Cho no chết mày đi!
Sau đó bà ta lại tiếp đón khách trong tửu lầu ngồi xuống, nói những câu khách khí xin lỗi mọi người rồi tặng cho mỗi bàn một phần ăn vặt.
Không thể không nói, tiểu Chu thị là một người rất biết xử sự, nên giành được rất nhiều lời khen ngợi.
Nhưng thế thì sao, một khi chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, hình tượng lương thiện trong quá khứ của tiểu Chu thị ở trong mắt một vài người có hiểu biết rồi cũng sẽ suy giảm.
Người một nhà Ôn Noãn sau khi ăn no thì cười vui vẻ rồi rời khỏi tửu lầu.
Tiểu Chu thị đứng ở trên lầu, dùng ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ vừa cười vừa rời đi, chỉ cảm thấy thật sự chói mắt.
Cảm giác đau lòng giống như bị bệnh tim, cảm thấy bản thân đã tức giận đến mức không thể thở được.
Hôm nay thật là đến mặt mũi và bạc đều mất hết!
Chờ, bà ta còn chưa từng phải chịu đựng thiệt thòi lớn đến như vậy! Quả thật khiến bà ta tức chết!
Tiểu Chu thị cảm thấy ngực đau đến nỗi hô hấp cũng thấy khó khăn, bà ta về phòng nằm, thế nhưng đến buổi tối lại bị sốt cao, mời đại phu về khám thì nói là trong lòng tích tụ, uống thuốc rồi dịu dàng an ủi một trận thì bà ta mới bình tĩnh lại được, sau đó tĩnh dưỡng hai ngày mới khôi phục lại như bình thường!
Đương nhiên đấy là chuyện kể sau.
――
Trên đường về nhà, Ôn Noãn đi qua tiệm sách cũ mua mấy quyển về nhạc lý thư hoa cổ đại hết một trăm văn, ba quyển sách cũ hết có một trăm văn, mà sách mới lại là năm trăm văn một quyển, những bản đơn lẻ của danh gia thì càng đắt hơn!
Giấy và bút mực cũng rất đắt, một chồng bốn thước giấy Tuyên Thành chất lượng kém nhất cũng phải một trăm văn, khó trách nhiều người không đọc nổi sách như vậy!
Trong nhà vẫn còn có chút giấy và bút mực trước kia mấy người Ôn Thuần đi học đường dùng còn thừa, vì vậy Ôn Noãn không mua nữa.
Nghe chưởng quầy nói ngành chế tạo giấy chỉ có tứ đại gia tộc độc quyền, cho nên vẫn luôn rất đắt.
Trong tâm Ôn Noãn bỗng nảy ra một chủ ý!
Loại ngành sản xuất lũng đoạn này kiếm được nhiều tiền nhất.
Kiếp trước khi còn nhỏ nàng đã từng tham quan qua một xưởng cổ về tạo giấy theo phương pháp thủ công, biết toàn bộ quá trình tạo giấy, thật ra cũng không khó, nhưng mà rất phiền phức và tốn thời gian khá lâu.
Sau đó với tính trẻ con và hiếu thắng của mình, nàng tự mình tạo ra giấy, còn mua sách học qua, nàng tạo ra giấy còn tốt hơn so với những hiệu sách đó!
Ôn Gia Thụy thấy Ôn Noãn mua sách nhạc lý, hỏi nàng có phải muốn học đánh đàn hay không, nếu muốn học đàn thì cần đi mua một chiếc đàn cổ.
Ôn Noãn nói tạm thời không mua, trước tiên xây nhà đã. Nàng chỉ là muốn đọc qua sách, muốn soạn nhạc kiếm bạc, Ôn Gia Thụy cười rồi bảo được, trong lòng lại không coi soạn nhạc kiếm bạc là một chuyện thật.
Chỉ cảm thấy nữ nhi vui mừng là được, vừa lúc hôm nay lại kiếm lời được ít bạc.
Mấy người bọn họ về đến nhà thì đã qua giữa trưa, Vương thị đã đứng chờ ở cửa nhà từ sớm, cuối cùng chờ mong mãi cũng thấy bọn họ đẩy xe đẩy tay trở về!
"Bà nội, con đã trở về!" Ôn Hinh từ xa đã thấy Vương thị lập tức vừa vẫy tay vừa nhảy xuống xe đẩy tay rồi chạy tới.
Vương thị thấy Ôn Hinh trở về, tiến lên ôm cháu gái, vui mừng nói: "Hinh nhi trở về nhà rồi, tiểu Chu thị đáng chém ngàn đao kia, trả có hai mươi văn mà bắt cháu rửa bát một năm!"
Ngô thị cũng nhìn nhị nữ nhi của mình, trên mặt vẫn cười nhưng đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt bà nóng bỏng đánh giá Ôn Hinh từ đầu đến chân: "Hinh nhi gầy rồi!"
Ôn Hinh lại ôm Ngô thị, mắt đỏ lên: "Mẫu thân."
Ngô thị ôm chặt nàng ấy: "Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!"
Còn có đại nữ nhi nữa! Khi đó người một nhà lập tức sẽ được đầy đủ!
Ôn Nhiên cùng Ôn Lạc cũng vui mừng vây quanh Ôn Hinh rồi gọi nhị tỷ.
Ôn Hậu nhìn nhị tỷ đã đi rửa bát thuê một năm, yết hầu giống như có cái gì tắc ở trong, há miệng thở dốc, thanh âm nghẹn ngào gọi một tiếng: "Nhị tỷ."
Ôn Hinh sờ sờ đầu Ôn Thuần, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Thuần Nhi cao lên nhiều rồi!"
Ôn Gia Thụy nói: "Trước tiên vào nhà đã rồi lại nói."
Lúc này Vương thị mới nhìn về phía xe đẩy tay có mấy cái thùng gỗ rỗng tuếch, còn có hai túi gạo lớn và mì cùng mấy bình gia vị, xem ra là kiếm lời không ít bạc. Bà ấy không dám tin tưởng hỏi: "Tất cả đều bán hết rồi sao, kiếm lời bao nhiêu bạc thế?"
Ôn Gia Thụy đẩy xe đẩy tay vào sân, sau khi cất xong mới nói: "Vào nhà rồi nói."
Người một nhà đóng cổng sân lại, rồi ùa vào phòng ngồi vây quanh cái bàn bát tiên đã cũ.