Nàng lo lắng sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện, đang tìm kiếm hà thủ ô 120 năm ở khắp nơi để làm tốt quan hệ với Lưu viên ngoại.
Đệ đệ của Lưu viên ngoại chính là quân y trong quân doanh.
Nếu đáp được quan hệ, vậy thì tam thất bị mốc meo sẽ có người giúp đỡ che giấu, hơn nữa nếu quân doanh cần số lượng lớn thuốc trị thương, sau này còn lo lắng không có bạc sao?
Cho nên nàng ta muốn lấy được hà thủ ô này!
"Tỷ phu, huynh làm như vậy không đúng rồi, hà thủ ô cửa hàng đặt ngày mai mới đến, hiện tại có người bán, tại sao huynh lại không thu? Khó trách việc kinh doanh của hiệu thuốc mấy năm nay càng ngày càng kém, huynh làm ăn như vậy sao? Nếu đã như vậy, vị trí chưởng quầy này không cần cũng thế!"
Ôn Noãn cùng Ôn Thuần liếc nhìn lẫn nhau: Nhị bá tuy rằng là con rể của ông chủ hiệu thuốc, nhưng ông ấy làm chưởng quầy cũng không dễ dàng nha!
Trước kia ông ấy có thể trợ cấp tiền dược cho nhà mình, chỉ sợ điều này đã làm người trong nhà nhạc phụ thấy khó chịu.
Ôn Noãn vừa định nói chuyện, Ôn Gia Quý đã giành trước nói: "Tôi đã tận tâm tận lực với hiệu thuốc, không thẹn với lương tâm! Mấy năm nay việc kinh doanh của hiệu thuốc không tốt, là ai luôn lấy hàng kém thay hàng tốt, lấy chút hàng kém trở về? Phá hủy danh dự của hiệu thuốc, mới có thể biến thành như vậy?
Làm buôn bán không nên lừa già dối trẻ, hà thủ ô này rõ ràng chính là hàng thượng đẳng, tuyệt đối trên 120 năm, là loại vô cùng trân quý hiếm thấy, cầm đi hiệu thuốc khác người ta phải tranh giành nhau thu nó, nhưng muội lại nói hai văn một cân, làm vậy không phải bắt nạt người sao?"
Ông ấy làm buôn bán vô luận mua hay bán đều không bắt nạt người! Bởi vì làm ăn không phải dùng một lần, phải có lâu dài mới là duy trì cả đời!
Ánh mắt Đàm Phán Nhi lập loè, mấy năm nay việc kinh doanh của hiệu thuốc xuống dốc không phanh tất nhiên là bởi vì tướng công của nàng ta không biết làm, luôn tham rẻ lấy hàng kém trở về, ảnh hưởng danh dự, bồi thường bạc vài lần, dẫn tới hiệu thuốc lỗ vốn.
Nàng ta có chút đuối lý, cũng lo lắng Ôn Gia Quý thật sự để hai tên quỷ nghèo này cầm hà thủ ô đi nhà khác bán.
Chờ đến khi vụ tam thất bại lộ, như vậy liền thảm!
Nếu vậy thì cha nhất định sẽ đem hiệu thuốc truyền cho tên họ Ôn này.
Nàng ta ra vẻ vô tội nói: "Tôi không phải là chưa thấy qua hà thủ ô lớn như vậy nên nghĩ nó là giả thôi sao.
Tôi cũng không hiểu dược liệu, một lượng liền một lượng đi! Không thể nhiều hơn! Còn không phải là một ít hà thủ ô rách nát thôi sao!"
Ngày mai nàng ta sẽ đưa hà thủ ô cho phu nhân Lưu viên ngoại, làm quan hệ tốt với phu nhân Lưu viên ngoại.
Ôn Noãn không bỏ qua sự thay đổi trên nét mặt của nàng ta, ánh mắt của người phụ nữ này lấp lóe, rõ ràng nàng ta đang tính kế gì đó, hiện tại thứ duy nhất có thể tính kế chính là hà thủ ô, bằng không nàng ta sẽ không cố ý làm khó dễ rồi nhượng bộ.
Trong lòng Ôn Noãn có suy đoán, muốn chứng thực suy nghĩ của chính mình.
Nàng mỉm cười nói: "Nhị bá, cháu chỉ là lấy hà thủ ô tới cho nhị bá nhìn xem bao nhiêu năm chứ không định bán, thân thể của cháu vẫn không tốt, cho nên định để lại trong nhà chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
"Không bán cũng tốt, hà thủ ô 120 năm không phải ở đâu cũng có thể tìm được! Lấy về thôi! Làm đồ gia truyền cũng tốt!"
Đàm Phán Nhi nghe vậy thì tức điên người! Thứ ăn cây táo, rào cây sung này!
Chính mình cũng không giúp, quá mức!
"Vậy nhị bá, chúng cháu đi đây."
Ôn Gia Quý vốn dĩ muốn mua cho hai đứa nhỏ mấy cái bánh bao, nhưng em vợ đang ở chỗ này, ông ấy không thể rời đi, bằng không nàng ta lại tới trước mặt cha vợ nói mình lười biếng, chỉ có thể nói: "Được, trên đường cẩn thận."
"Được ạ." Ôn Thuần xách theo bao tải, hai người xoay người muốn rời đi.
Đàm Phán Nhi trong lòng thầm hận, nhưng lại không thể không kéo xuống mặt: "Thì ra hà thủ ô này 120 năm a! Tôi vừa rồi thật là có mắt không biết Thái Sơn, tôi chưa từng thấy qua hà thủ ô 120 năm, như vậy đi, một lượng rưỡi bạc một cân, hiệu thuốc chúng ta thu làm trấn điếm chi bảo!"
Khoé miệng Ôn Gia Quý run rẩy, hà thủ ô 120 năm làm trấn điếm chi bảo? Cửa hàng hiện tại đang có một cây nhân sâm hai trăm năm làm trấn điếm chi bảo rồi.
Ôn Noãn thấy vậy lại càng không muốn bán, nàng muốn nhìn xem người phụ nữ này đang muốn nó làm gì.
Nàng quyết định để lại cho Ôn Gia Quý, nói không chừng có thể giúp nhị bá.
Nàng làm như không nghe thấy, bước nhanh rời đi.
Đàm Phán Nhi thấy bọn họ thật sự rời đi, đành phải đuổi theo hai bước, cắn răng nói: "Ba lượng bạc! Tôi mua một cân!"
"Không bán." Ôn Noãn cũng không quay đầu lại lôi kéo Ôn Thuần rời đi.
Đàm Phán Nhi chán nản, không khỏi trách cứ Ôn Gia Quý: "Tỷ phu, tại sao huynh lại không thu hà thủ ô đó? Huynh rốt cuộc có muốn cửa hàng tốt lên không vậy?"
Ôn Gia Quý tức giận nói: "Ban đầu muội dùng hai văn tiền đi mua hà thủ ô giá trị một lượng bạc một cân, người ta không bán không phải rất bình thường sao?"
Nói xong, ông ấy không quan tâm tới nàng ta, tiếp tục đi tính sổ.
Trong lòng Đàm Phán Nhi tức điên, nàng ta nhìn Ôn Gia Quý hừ lạnh một tiếng.
Chờ, nàng ta có rất nhiều biện pháp để hắn đi lấy hà thủ ô kia.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu hơi hói, mặc áo choàng đi vào.
Người đàn ông với vẻ mặt lo lắng, như thể có điều gì đó đang làm ông ấy phiền lòng.
"Ôn chưởng quầy, Tống phu nhân, hiệu thuốc các ngươi đã tìm được hà thủ ô trên trăm năm chưa? Cho dù bao nhiêu bạc tôi đều mua!"
Ôn Noãn cùng Ôn Thuần vừa đi ra hiệu thuốc không xa liền nghe được lời này, nàng dừng lại bước chân.
Đàm Phán Nhi thấy Lưu viên ngoại tới lập tức cười đi lên đón chào, mỉm cười lấy lòng nói: "Tìm được rồi, tìm được rồi, tôi tốn rất nhiều công sức phái người đi tìm trong núi sâu, nhưng hiện tại vẫn chưa đào về, chỉ là có người truyền tin trở về trước, một khối thật lớn, nghe nói đã trên 120 năm! Ngày mai hẳn là có thể mang về."
Lưu viên ngoại nghe vậy thì trừng lớn hai mắt, ánh mắt sáng lấp lánh, trên mặt khó nén vui mừng: "Thật sự tìm được rồi sao? Thật tốt quá!"
Con trai ông ấy năm sau phải tham gia kỳ thi mùa xuân, nhưng hiện tại đột nhiên một đêm đầu bạc, đại phu nói cần hà thủ ô trên trăm năm, tốt nhất là trên 120 năm, ông ấy tìm khắp nơi trong thành nhưng đều không có, làm ông ấy vội muốn chết
Hà thủ ô 120 năm chính là một trong chín đại tiên thảo, giống như nhân sâm trăm năm, rất khó tìm!
Ôn Gia Quý nhíu mày, không đồng ý mà nhìn nàng ta, ông ấy vừa định đứng lên nói gì.
Đàm Phán Nhi cảnh cáo nhìn Ôn Gia Quý, lập tức giành nói trước: "Lưu viên ngoại, nếu ngài có việc vội cứ đi trước! Khi nào hà thủ ô được đào về, tôi sẽ tự mình mang đến cho ngài ngay lập tức."
Nàng ta hiểu biết Ôn Gia Quý, vị tỷ phu này siêu ngốc! Trọng tình trọng nghĩa, cũng xem trọng hiếu đạo.
Thật sự một lòng vì cửa hàng, không có tư tâm. Nàng ta có rất nhiều biện pháp làm ông ấy chủ động đi thu mua hà thủ ô của hai tên quỷ nghèo kia! Cho dù cầu xin cũng phải cầu tới, cho nên nàng ta mới dám nói chính mình tìm được rồi.
Khối hà thủ ô này tuyệt đối phải là nàng ta đưa cho Lưu viên ngoại.
Như vậy thì Lưu viên ngoại mới thiếu nàng ta một phần nhân tình.
"Được, được" Lưu viên ngoại vui mừng nói mấy từ được liên tiếp: "Tống phu nhân, nếu cô thực sự giúp tôi chuyện này thì cô chính là quý nhân của nhà chúng tôi, tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này!"
Ông ấy thật sự còn có việc, phải nhanh chóng trở về báo tin tức tốt này cho con trai út của mình, con trai út của ông ấy gần đây không muốn ăn uống, cả người tự sa ngã.
"Lưu viên ngoại khách sáo rồi, nhà tôi mở hiệu thuốc, lo lắng bệnh tình cho người bệnh hẳn là, không phải sao?"
"Tống phu nhân thật là người có tâm địa Bồ Tát, trái tim thầy thuốc, ngày mai tôi sẽ quay lại đây." Lưu viên ngoại nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Ôn Noãn lúc này mới đi trở về: "Nhị bá, cháu cuối cùng cũng tìm được hà thủ ô 120 năm mà nhị bá tìm khắp nơi rồi."
Lưu viên ngoại dừng lại bước chân: "Tiểu cô nương, cháu thật sự có hà thủ ô 120 năm sao?"
"Đúng vậy, nhị bá của cháu nói có một vị cử nhân có thể thi đậu Trạng Nguyên đột nhiên một đêm đầu bạc, năm sau phải tham gia kỳ thi mùa xuân, muốn đi thi Trạng Nguyên, rạng rỡ toàn bộ huyện Ninh Viễn.