Ôn Noãn mau chóng đứng lên: "Nhị ca, huynh ấy chính là người đã cứu muội từ dưới sông lên ngày đó."

Ôn Gia Thụy và Ôn Thuần đẩy xe đẩy đi vào, Vương thị và Ngô thị cũng đi theo sau, bọn họ cũng nhận ra Nạp Lan Cẩn Niên, Vương thị lập tức kích động nói: "Vị công tử này chính là ân nhân cứu mạng của Noãn nhi. Ân công, cảm ơn cháu lần trước đã ra tay cứu giúp."

Ngô thị: "Ân công, ngày đó chúng tôi vội vàng dẫn Noãn nhi đến y quán, quên hỏi nhà ân công ở đâu, muốn đi cảm ơn cũng chẳng đi được, thật sự rất xin lỗi."

Nhưng mà sao hôm nay ân nhân cứu mạng lại xuất hiện trong nhà mình như thế này?

Ôn Gia Thụy và hai anh em vừa nghe thấy, lập tức buông xe đẩy ra, ba người chắp tay hành lễ: "Đa tạ ân cứu mạng ngày đó của công tử."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần đa lễ. Ôn cô nương cũng giúp tôi một đại ân. Tôi phải cảm ơn mọi người mới đúng."

Mọi người nghe xong lời này đều nhìn về phía Ôn Noãn.

Ôn Noãn biết chắc chắn trong lòng mọi người có rất nhiều thắc mắc, nàng giải thích lời ít mà ý nhiều: "Hôm qua gặp một con diều hâu không thể bay được nên con đã trị lành cánh của nó, không nghĩ tới là thú nuôi của công tử, con diều hâu kia không thể bay được vì trúng độc, tay công tử cũng bị trúng loại độc đó, sau đó biết con giải được độc của diều hâu, hôm nay công tử này cố ý tìm đến cửa. Số thức ăn đó đều do diều hâu và công tử mang đến."

Ôn Nhiên vừa nghe xong lập tức nói: "Thì ra là thế, muội nói sao con chim diều hâu kia ngay cả con gà mà cũng chẳng bắt được! Cũng quá tệ rồi! Hóa ra là bị trúng độc ở cánh."

Lúc này Tiểu Hắc quắp lấy hai con thỏ hoang bay xuống, đặt thỏ hoang xuống mặt đất, sau đó bay quanh người Ôn Noãn một vòng, giống như đang lấy lòng.

Như thế lại càng thêm chứng thực cho lời nói của Ôn Noãn.

Vương thị nhìn cừu và gà rừng trong viện ngượng ngùng nói: "Ân công là ân nhân cứu mạng của Noãn nhi nhà tôi, sao chúng tôi còn mặt dày nhận lấy con mồi của công tử chứ."

Ôn Gia Thụy: "Đúng vậy, ân công là ân nhân cứu mạng Noãn nhi, Noãn nhi giúp cậu là chuyện đương nhiên. Chúng tôi còn chưa đến cửa tạ ơn, ân công, lại mang theo nhiều đồ đến cửa như thế, thật sự vô cùng hổ thẹn."

"Không sao, là do Tiểu Hắc và Đại Hôi bắt, chúng nó muốn cảm ơn Ôn cô nương. Tôi đứng thứ 17 trong nhà, mọi người cứ gọi tôi là Thập Thất là được."

Ôn Noãn thấy người nhà mình khách khí như thế, lập tức nói: "Bà, mẹ, con mời công tử đến đây ăn cơm, mọi người đi vào cùng con chuẩn bị đồ ăn đi!"

"Được, đi mau, bây giờ sắp gần trưa rồi." Hai người vừa nghe lập tức bận việc.

Ôn Lạc và Ôn Nhiên rất tự giác đi hỗ trợ.

Ôn Thuần và Ôn Hòa ngâm số ốc nước ngọt vào thùng nước trong.

Ôn Gia Thụy ngồi nói chuyện với Nạp Lan Cẩn Niên, vốn dĩ Ôn Gia Thụy có chút câu nệ, bởi vì vừa nhìn Nạp Lan Cẩn Niên đã biết không phải người thường, khí chất cao quý trên người cậu ấy, ngay cả trên người quan huyện thì ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ra sự câu nệ của ông, hắn chủ động hỏi những con ốc nước ngọt đó, không rõ sao bắt họ lại bắt nhiều như thế.

Sau đó hai người nói từ chuyện ốc nước ngọt đến việc đồng áng, Ôn Gia Thụy cũng từng đọc sách mà còn biết cả làm ruộng, Nạp Lan Cẩn Niên có kiến thức phong phú, không tự cao tự đại, hắn cũng muốn tìm hiểu một chút về chuyện đồng áng, nhất thời hai người nói say sưa.

Nửa tiếng sau, một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc và hương vị đã được hoàn thành.

Có gà thuốc bắc, thịt thỏ hoang kho tàu, thịt dê nước gừng, canh sườn dê thủ ô, gà luộc, ốc nước ngọt xào cay, tôm sông xào rau hẹ, canh rau chân vịt, cải ngồng trắng.

Gà thuốc bắc thơm mà không ngán, đầy đủ ngũ vị, có công hiệu bồi bổ thân thể.

Canh sườn dê thủ ô có công hiệu bổ máu dưỡng nhan, nhưng mà không có táo đỏ, thêm chút táo đỏ thì càng tuyệt vời.

Thịt thà đều do người khác cung cấp, còn chỗ tôm là hôm nay khi bắt ốc nước ngọt ở dưới sông, vận khí tốt, Ôn Gia Thụy bắt được, số lượng rất ít, chỉ được mười mấy con, nhưng mà loại tôm sông này có hương vị ngọt thanh ngon miệng.

Trong quá trình nấu ăn, Nạp Lan Cẩn Niên đã ngửi được mùi thơm của thức ăn, hắn nghĩ món ăn nấu ra chắc chắn sẽ rất ngon, nhưng giờ phút này nhìn thấy một bàn thức ăn đầy đủ hương vị màu sắc, hắn vẫn rất khiếp sợ.

Bởi vì phòng bếp lộ thiên, nên ở cách đó không xa, đương nhiên Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy Ôn Noãn là người làm đầu bếp chính, hắn không nghĩ đến tiểu nha đầu này thế mà lại có thể nấu ra một bàn món ngon vật lạ như vậy.

Là con gái của một gia đình nông dân thật sao?

Ôn Gia Thụy và Nạp Lan Cẩn Niên đã thân thiết hơn, rất thưởng thức sự bác học đa tài của hắn, cử chỉ lời nói cũng trở nên gần gũi: "Thập Thất, mời ăn cơm."

Nạp Lan Cẩn Niên giống như lơ đãng ca ngợi nói: "Ôn cô nương đúng thật đa tài đa nghệ, tuổi còn nhỏ không chỉ hiểu biết về y thuật, mà còn có thể nấu được một bàn món ngon vật lạ như vậy."

Động tác của Ôn Gia Thụy khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường: "Noãn nhi bẩm sinh đã thiếu hụt, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, xem như bệnh lâu thành y đi! Đứa con gái này của tôi rất thông minh, từ nhỏ tôi đã dạy cho mấy huynh muội chúng nó đọc sách biết chữ, bởi vì thân thể của con bé yếu kém, không thể làm việc, bình thường chỉ có thể đọc sách giải buồn. Có một đứa cháu trai trong thôn lên thư viện Lộc Sơn trên trấn đọc sách, mỗi lần nghỉ tắm gội về, bao giờ cũng cầm theo mấy quyển sách cho con bé đọc, chắc nó học được từ trong sách! Mời công tử nếm thử tay nghề của tiểu nữ."

Ông cũng không biết, chắc là Noãn nhi học từ trong sách ra! Đúng thật Quỳnh Vũ thường xuyên cầm sách về cho nàng đọc. Ông cảm thấy so với lời Noãn nhi nói nằm mơ học được thì lời giải thích này đáng tin cậy hơn!

Nạp Lan Cẩn Niên gật gật đầu, không hỏi lại.

Có khách ở đây, hơn nữa tất cả mọi người cũng không thể ngồi lên cái bàn bát tiên kia, chỉ có đàn ông mới được ngồi vào bàn, Vương thị dẫn theo Ôn Noãn và Ôn Nhiên đi vào phòng ăn, bởi vì có nhiều thịt, cho nên đồ ăn của mọi người giống hệt nhau.

Ôn Noãn cố ý chuẩn bị một bồn thịt lớn cho con sói Đại Hôi, chuẩn bị một tô thịt bự cho Tiểu Hắc, hai con vật nhỏ đứng bên cạnh ăn vui vẻ đến quên trời đất.

Chầu cơm này khách và chủ đều ăn đến mức tận hứng.

Nạp Lan Cẩn Niên ăn đến no căng!

Hắn nhìn đống xương ở trên bàn: "..."

Hóa ra bản thân mình ăn giỏi như thế?

Hắn không dấu vết nhìn thoáng qua những người khác, phát hiện người ăn nhiều nhất chính là bản thân hắn.

Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên!

Nhìn đống xương chất thành ngọn núi nhỏ, tay hắn giật giật, định hủy thi diệt tích.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Đại Hôi và Tiểu Hắc, một bồn đầy ắp thịt bị Đại Hôi chén sạch, Ôn cô nương lại thêm vào cho nó, giờ phút này vẫn đang ăn vô cùng vui vẻ.

Tiểu Hắc cũng đang ăn.

Cuối cùng trong lòng hắn cũng yên tâm.

Cũng may, còn có hai đồ tham ăn ăn nhiều hơn cả mình.

Ăn uống no đủ, Nạp Lan Cẩn Niên hẹn trước với Ôn Noãn chiều mai lên núi trị tay cho hắn, hắn sẽ bảo con sói Đại Hôi đến đón nàng, sau đó dẫn theo một sói một chim lưu luyến không rời quay về.

Trên núi, Phong Niệm Trần thấy Nạp Lan Cẩn Niên đã quay về, vẻ mặt ai oán nói: "Thập Thất, nhân sâm và linh chi tôi nhìn trúng bị người ta đào đi rồi! Cũng không biết tên rùa đen khốn khiếp nào đào mất!"

Hắn nói xong lời này cũng không đợi Nạp Lan Cẩn Niên trả lời, lập tức nhìn về phía con sói Đại Hôi: "Đại Hôi, không phải ngươi trông đỉnh núi này sao, một người cũng không dám tiến vào? Ai đào mất nhân sâm và linh chi của ta rồi, ngươi có biết không?"

Đại Hôi chống cái bụng to tròn vo lên trừng đôi mắt to vô tội, lắc lắc đầu, sau đó bước từng bước nặng nề quay về ổ của nó ngủ trưa.

Ăn no, sói cũng dễ dàng mệt mỏi rã rời!

Nhân sâm và linh chi là cái gì? Một con sói như nó sao mà biết chứ!

"Tiểu Hắc, ngươi bay tới bay lui ở trên trời, có nhìn thấy ai ăn gan hùm mật gấu đào mất nhân sâm và linh chi của ta không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play