Đây là...

Nhân sâm!

Hơn nữa lại là nhân sâm đang nở hoa.

Ôn Noãn không nhịn được mà lộ vẻ vui mừng, nàng dùng sức xoa đầu Đại Hôi: "Ngươi thật giỏi, làm sao ngươi biết đây là nhân sâm?"

Đại Hôi kiêu ngạo nâng đầu lên: Điều này là đương nhiên, tiểu tử họ Phong kia mỗi ngày đều tới nhìn một cái, chỉ chờ cây này kết quả, nó có thể không biết sao?

Ôn Noãn nhanh chóng buông sọt ra, nàng ngồi xổm xuống, tay phải đặt ở trên nhân sâm.

Mây tím từ từ tuôn ra, lúc này đây mây tím quanh quẩn hơi lâu, mãi cho đến khi dần dần nhạt dần, sau đó biến mất.

Khi Ôn Noãn thấy nhân sâm nở hoa kết quả, hạt nhân sâm chuyển từ màu xanh sang màu hồng, cũng không biết nhân sâm có lớn lên thêm một vòng hay không.

Ôn Noãn lấy xuống một viên hạt nhân sâm đã chín, bỏ vào trong miệng nếm thử, hương vị ngọt ngào, thật nồng vị nhân sâm, nhân sâm do người trồng ở trong kiếp trước không thể nào so sánh được.

Ôn Noãn lại hái một hạt cho Đại Hôi ăn, Đại Hôi ghét bỏ quay đầu.

Nàng mỉm cười, sau đó nhả ra hai viên hạt giống có hình dáng nửa vòng tròn, định mang về để trồng trong nhà.

Ôn Noãn cầm lấy lưỡi hái, thật cẩn thận đào nhân sâm ra.

Không có bất kỳ một cái rễ nào bị gãy.

Tuy rằng nhân sâm chỉ to bằng ngón tay cái của nàng, nhìn dáng vẻ thì chắc là có độ tuổi khoảng năm mươi năm, nhưng mà Ôn Noãn cũng đã rất thỏa mãn.

Khi trở về nàng có thể lại dùng mây tím nuôi dưỡng nó một khoảng thời gian, cho đến khi trở thành nhân sâm trăm năm mới lấy ra rồi đem đi bán.

Lúc này, Đại Hôi lại kéo kéo quần áo Ôn Noãn, ý bảo nàng đi cùng nó.

Còn có nữa sao?

Không biết con sói này có bán hay không, nếu không thì nàng sẽ mua!

Vốn dĩ nàng chỉ là nghĩ Đại Hôi có tốc độ nhanh, khi đưa mình lên núi thì có thể bớt được chút thời gian, không nghĩ tới con sói thành tinh này lại nhận biết được dược liệu quý giá.

Ôn Noãn có một loại cảm giác kiếm được quá nhiều!

Ôn Noãn đi theo Đại Hôi tiếp tục đi về phía trước, thấy một vài hương liệu cùng dược liệu bình thường như vỏ quế, hồi hương, thảo quả, nhục đậu khấu, sa nhân, ... nàng đều thuận tay ngắt lấy một ít, còn đào được một ít hà thủ ô có độ tuổi cực dài.

Mỗi lần nàng đào dược liệu, Đại Hôi sẽ ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn chờ nàng.

Chờ nàng bận rộn xong thì sẽ tiếp tục mang theo nàng đi về phía trước, cho đến khi đi tới nơi có mấy dải linh chi thì mới dừng lại.

Ôn Noãn nhìn mấy cây linh chi lớn nhỏ không đồng nhất kia. Không biết nói cái gì cho phải, vận khí của nàng thật sự quá tốt, cứu một con diều hâu, mà lại được đến hai vật nhỏ báo đáp.

Đến động vật còn như thế thì người làm sao mà chịu nổi?

Nàng quyết định cho dù như thế nào cũng muốn chữa khỏi tay cho chủ nhân của bọn chúng, một lát nữa sẽ làm nhiều món ăn ngon cho chúng nó ăn.

Ôn Noãn đào hết tất cả nấm linh chi đi.

Nàng nhìn lên thấy thời gian không còn sớm, lo lắng người nhà đi mò ốc nước ngọt xong rồi về nhà mà không nhìn thấy nàng thì sẽ lo lắng.

"Đại Hôi, ở gần đây có nguồn nước không? Ta muốn đi rửa tay, sau đó chúng ta sẽ về nhà, ta làm món ăn ngon cho ngươi."

Đại Hôi lập tức ý bảo Ôn Noãn ngồi lên lưng nó, sau đó lập tức đưa Ôn Noãn đi tới một dòng suối nhỏ.

Ôn Noãn rửa tay sạch sẽ, đã bận rộn nửa ngày rồi nên nàng rất khát, nàng dùng tay nâng dòng nước trong vắt lên uống một ngụm, có chút ngọt lành khiến nàng không nhịn được lại uống thêm một ngụm nữa. Nhưng nàng cũng không dám uống nhiều vì lo lắng trong nước có ký sinh trùng, chỉ cần cổ họng không còn khó chịu như vậy nữa là được rồi.

Nàng đứng lên, đang chuẩn bị trở về thì lại phát hiện bên dòng suối có một cục đá tỏa ra ánh sáng màu xanh dưới ánh mặt trời, giống như phỉ thúy nguyên thạch.

Ôn Noãn đi qua, cẩn thận nghiên cứu một chút, trong lòng không kiềm chế được kích động!

Nàng chắc chắn đây là phỉ thúy nguyên thạch loại tốt!

Ôn Noãn thử bê lên nhưng phát hiện với thân thể gầy yếu này mà muốn mang nguyên thạch về nhà thì hơi khó khăn.

Ôn Noãn nhìn về phía Đại Hôi: "Đại Hôi, lưng ngươi có cõng được cục đá này không?"

Đại Hôi cho Ôn Noãn một cái nhìn xem thường, đến chủ nhân hơn trăm cân mà nó vẫn có thể cõng được, thì khối đá nho nhỏ này tính là gì!

Ôn Noãn bị đôi mắt kiêu ngạo của nó làm cho bật cười: "Vậy thì đành làm phiền sói huynh!"

Nàng không chút khách khí đặt sọt ở trên mặt đất, đổ tất cả dược liệu ở bên trong ra, sau đó nghiêng cái sọt rồi đẩy cục đá lăn vào, sau đó lại dựng thẳng cái sọt lên.

"Ta đi tìm cây mây để cột cái sọt vào người của ngươi."

Ôn Noãn nhìn thoáng qua khắp nơi, phát hiện vách đá bên kia có một ít cây dây leo, vì thế nàng lại đi qua đó định cắt mấy cái làm thành dây thừng để dùng.

Lúc này một bóng dáng màu xám bạc uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở bên dòng suối, nhìn thoáng qua khối phỉ thúy nguyên thạch bên trong cái sọt, sau đó nhìn theo hướng nàng rời đi, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Đại Hôi thấy chủ tử tới, mới nhớ tới lời chủ tử dặn dò, sau đó lấy lòng lắc lắc cái đuôi, một bộ lang mô cẩu dạng.

Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt liếc mắt nhìn con sói không đáng tin cậy này một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người nữ hài ở nơi xa.

Nữ hài mặc vải thô áo tang lúc này đang dựa vào trên nham thạch lấy cây mây, bởi vì áo ngắn, quần ngắn nên một động tác này của nàng đã lộ ra tay chân gầy guộc, không khác gì thân cây trúc.

Ôn Noãn lấy mấy cây mây, xoay người trở về, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ bên dòng suối.

Nàng ngẩn người một chút, sao hắn lại tới đây?

"Ôn cô nương." Giọng nói nam tử trầm thấp lạnh lùng, có một chút trong veo giống như nước suối nàng vừa uống, thấm mát lòng người.

Ôn Noãn đi qua: "Sao công tử lại đến đây?"

"Kim châm đã chuẩn bị xong, ta bảo Đại Hôi đi tìm cô nương, nhưng đã chờ nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy cô nương đến, Tiểu Hắc nói các người ở chỗ này nên ta đến đây."

Nhanh như vậy sao? Chế tạo một bộ kim châm theo lời nàng yêu cầu thì chắc là cũng không dễ dàng chứ? Nàng còn nghĩ rằng chắc cũng phải mất mấy ngày.

"Ta không biết lại có thể làm xong nhanh như vậy, nên đã bảo Đại Hôi đưa ta lên núi tìm chút đồ vật. Hiện tại đã đến giữa trưa rồi, ta phải về nhà nấu cơm, vì vậy buổi chiều ta sẽ đến chữa trị tay cho huynh!"

Ôn Noãn nhìn sọt trên mặt đất có chút chần chờ, sọt này còn cần Đại Hôi giúp mình mang trở về, bây giờ lại bắt sủng vật của người ta làm nô dịch ngay trước mặt chính chủ nhân của nó, Ôn Noãn cảm thấy hơi xấu hổ.

Dường như Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ra suy nghĩ của nữ hài kia, hắn ngồi xổm xuống rồi dùng một bàn tay nhặt dược liệu trên mặt đất lên cho vào cái sọt, khi thấy cây nhân sâm cùng vài cọng linh chi, ánh mắt hắn lóe lên, nhưng vẫn dường như không có việc gì mà đặt chúng nó vào cái sọt, sau đó một tay nhắc cái sọt lên rồi đặt lên lưng con sói: "Cục đá này có chút nặng, để Đại Hôi đưa cô nương xuống núi đi!"

Một tay hắn đỡ sọt, ý bảo Ôn Noãn dùng cây mây buộc chặt cái sọt.

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn đỏ lên, nói không nên lời từ chối, hiện tại thân thể nàng tuy rằng đã tốt lên khá nhiều, nhưng cũng không đến mức có thể mang được đồ vật nặng gần trăm cân xuống núi.

"Cảm ơn công tử, cảm ơn Đại Hôi." Nàng nhanh chóng cầm lấy cây mây cố định sọt ở trên lưng con sói.

"Cô nương không cần khách khí, đây là chuyện nên làm."

Ôn Noãn vừa mới cột chắc cái sọt.

Lúc này, trong núi truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Tên rùa đen khốn nạn nào đã đào nhân sâm của ta!"

Ôn Noãn: "..."

Nàng nhìn về phía Đại Hôi, Đại Hôi vô tội nhìn nàng.

Rất nhanh, lại truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Tên đáng chết ngàn đao nào đã đào mất linh chi của ta!!!!"

Giọng nói này long trời lở đất tới mức chim trong rừng đều bay lên cao.

Dây thần kinh chỗ thái dương của Ôn Noãn nhảy nhảy!

Nhân sâm cùng linh chi là vật đã có chủ rồi sao?

Mà thôi, mặc kệ nó! Đồ vật trên núi đều là không có chủ, ai hái được thì là của người đó!

Nhưng mà Ôn Noãn vẫn lo lắng bị người nọ phát hiện, kéo tay Nạp Lan Cẩn Niên lập tức chạy: "Chạy mau!"

Động tác của Đại Hôi càng nhanh như chớp mà chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play