Quả nhiên, Vương thị mới vừa nấu xong cải thìa, đang múc vào trong chén.

Nhiên nhi nói: "Mẹ, con ăn không hết nhiều cháo gà như vậy, con chia cho mẹ và bà nội một ít."

Nói xong liền múc một muỗng lớn cháo gà bỏ vào trong chén của hai người bọn họ, còn gắp hai miếng thịt gà bỏ vào trong mỗi chén.

Ngô thị vội kéo Nhiên nhi nói: "Nhiên nhi, con ăn là được rồi, vừa rồi mẹ đã ăn cháo gà. Có hơi ngán, cho nên muốn ăn chút rau dại cho đỡ ngấy!"

Vương thị cũng nói: "Nhiên nhi, bà nội cũng đã ăn qua rồi, không thích ăn dầu mỡ, cháu ăn đi."

Ôn Noãn đau lòng, hít một hơi thật sâu rồi đi vào: "Mọi người cùng nhau ăn, cứ mở bụng ăn thoải mái! Ăn xong còn có! Về sau nhà chúng ta cùng hưởng phúc, cùng chịu khổ với nhau!"

Ôn Noãn đi tới, bưng hai cái chén sạch sẽ, múc hai bát cháo gà lớn, bên trong toàn là thịt gà.

Nàng lại bỏ vào trong chén Nhiên nhi thêm chút thịt gà, cho đến khi không bỏ được nữa mới thôi.

Ba người: "..."

"Mọi người cùng nhau ăn." Vẻ mặt Ôn Noãn kiên quyết.

Trên mặt Ngô thị cùng Vương thị hiện lên vẻ hoảng loạn, bọn họ lại nhớ tới bộ dáng ngày đó đứa nhỏ này buộc bọn họ ăn muỗng cháo thịt cùng màn thầu kia.

Ngô thị nhìn thoáng qua nồi cháo, một hơi liền cạn đi một nửa, mí mắt giật giật.

"Noãn nhi"

Giọng điệu Ôn Noãn không cho phép từ chối, vô cùng cường thế: "Mẹ ăn, bà nội cũng ăn, mọi người cùng nhau ăn!"

Ngô thị: "..."

Thấy Ôn Noãn như vậy, ba người cũng không dám từ chối.

Nước mắt Vương thị vô thức chảy ra từ khóe mắt, bà ấy nhanh chóng lau một chút: "Được, ăn đi! Đều mở to bụng ăn!"

Bà ấy cũng cúi đầu yên lặng ăn.

Bọn họ yên lặng nâng chén lên ăn.

Không ai lên tiếng, cháo đặc vừa đủ, vừa mềm vừa ngọt, thịt gà vừa mềm vừa mịn, là món ngon nhất mà bọn họ từng ăn qua.

Vương thị cùng Ngô thị vừa ăn vừa rơi nước mắt vào trong chén, chén cháo này quá ngọt! Quá ấm!

Trong ngày thu lạnh lẽo, chén cháo này ngọt đến trong lòng, làm ấm khắp người.

Sau khi mọi người ăn xong, Ôn Nhiên còn ợ một cái, đây là điều chưa từng xảy ra.

Ôn Noãn thấy mọi người đều đã ăn no, lúc này mới lên tiếng nói: "Bà nội, mẹ, con đã nghĩ ra một cách kiếm bạc."

Vương thị nghe vậy thì cũng không xem trọng, cười nói: "Noãn nhi nghĩ tới cách kiếm bạc gì vậy?"

"Tranh thủ ngày mùa bán ốc nước ngọt xào."

Ngô thị nghe xong thì lắc lắc đầu: "Ốc nước ngọt có thể bắt được một đống trong sông, không có người mua đâu, hơn nữa đồ vật kia toàn là bùn, rất bẩn, trước kia cũng đã có người làm để ăn, nhưng người một nhà ăn xong đều tiêu chảy."

Vương thị cũng không ủng hộ: "Thứ kia thật sự không thể ăn, quá bẩn, ăn vào sẽ hư bụng."

Vì vậy, Ôn Noãn lại nói những lời đã nói với Ôn Nhiên.

Vương thị và Ngô thị nghe xong đều giật mình.

Người xưa mê tín, bọn họ suy nghĩ nhiều, khi Noãn nhi còn trong bụng mẹ, Ngô thị đã gặp được một vị hòa thượng nói rằng Noãn nhi sẽ sinh non, bị thiếu chất bẩm sinh. Tuổi nhỏ thường bệnh tật ốm yếu, nhiều lần phải trải qua cửa ải tử thần, nếu như có thể chịu đựng đến 11 tuổi, sau này cả đời bình an trôi chảy, khỏe mạnh trường thọ, hưởng vinh hoa phú quý, không ai có thể sánh kịp.

Ban đầu họ không tin, nhưng sau đó Noãn nhi thật sự sinh non. Gầy gò nhỏ bé như một chú mèo con mới sinh.

Cứ hai ba ngày đều sinh bệnh, mỗi năm đi qua cổng địa ngục một lần, cuối cùng họ cũng tin vào điều đó.

Nhưng cái gì vinh hoa phú quý không người sánh kịp thì họ lại không tin, cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ hy vọng Noãn nhi có thể chịu đựng đến 11 tuổi, sau đó cả đời bình an trôi chảy, khỏe mạnh trường thọ!

Nghe được lời nói của Ôn Noãn, hai người họ lúc này đều cảm thấy có thể Ôn Noãn đã từng đến nơi tiên nhân sinh sống, nhìn thấy rất nhiều năng lực mà chỉ thần tiên mới hiểu được.

Lần trước khi Noãn nhi vừa qua 11 tuổi không lâu, lại nhảy sông rơi xuống nước, thiếu chút nữa mất mạng, đây là lần nguy hiểm nhất, gần như phải tắt thở!

Hiện tại Noãn nhi càng ngày càng khỏe, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cả người trông đã tràn đầy sức sống hơn.

Chẳng lẽ hòa thượng kia nói là thật sự?

"Bà nội, ngày mai bà thử xem sẽ biết lời cháu nói là đúng. Hiện tại thóc trên đồng đã chín, cháu đoán chừng hai ngày nay nhân lúc thời tiết tốt thì mọi người bắt đầu thu hoạch vụ thu. Khi thu hoạch vụ thu, mọi người đều phải ăn cơm no mới có sức lực làm việc. Chúng ta nhân cơ hội này bán ốc nước ngọt xào ở trong thôn, hương vị cay ngon miệng, ăn kèm với cơm, hơn nữa nó cũng là thịt, hai văn tiền một chén lớn rất rẻ, mọi người bận rộn trên mặt đất nửa ngày, mệt chết mệt sống, nhất định sẽ mua! Chúng ta không chỉ đi khắp ngõ hẻm bán, còn bày bán ở trấn trên, thứ này trong sông có rất nhiều, ngoài việc bỏ ra chút gia vị thì còn lại chính là thuần lợi nhuận, hết một vụ mùa tuyệt đối có thể kiếm được mấy lượng bạc!" Ôn Noãn nói ra suy nghĩ của chính mình.

Vương thị suy nghĩ cũng cảm thấy Ôn Noãn nói có đạo lý: Nếu thật sự có thể ăn thì thật sự sẽ có người mua.

Hiện tại một quả trứng gà cũng phải mất một văn tiền, một chén thịt to cũng chỉ hai văn, có lời như vậy nhất định sẽ có người mua!

Mấu chốt là mùa vụ bận rộn mọi người đều mệt mỏi, không muốn nấu cơm, cần ăn no mới có thể làm việc, chỉ tốn hai văn, cũng không cần tự mình làm. Chắc chắn sẽ có người mua nó.

Nhà mẹ đẻ Vương thị trước kia cũng mở cửa hàng mì, sau khi bà ấy suy nghĩ thông suốt, giải quyết dứt khoát: "Được, buổi chiều bà liền đi trấn trên mua gia vị, sau đó sáng mai làm một ít ốc nước ngọt xào cho nhà mình nếm thử, nếu như ăn xong không có vấn đề, vậy ngày mai chúng ta liền xuống sông mò ốc nước ngọt. Vừa lúc mấy người cha cháu hôm nay cũng làm xong việc, cả nhà chúng ta đều xuống sông mò ốc nước ngọt, ngày kia trấn trên có phiên chợ, chúng ta đi trấn trên bày quán!"

"Được ạ!" Ôn Noãn thấy thuyết phục Vương thị dễ dàng như vậy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng bán ốc nước ngọt cũng không phải là giải pháp lâu dài, rồi sẽ có người nghĩ ra cách làm món này, nàng còn phải đi trấn trên tìm hiểu con đường làm giàu.

Buổi chiều Ôn Noãn ngủ trưa một giấc, dù sao thân thể của nàng vẫn còn quá yếu, bận việc nửa ngày đã cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi Ôn Noãn tỉnh lại, phát hiện trong nhà chỉ có một mình nàng.

Nhìn sắc trời đã gần chạng vạng, nàng đi tới lu nước xách nửa thùng nước bắt đầu tưới rau.

Những chiếc thùng ở cổ đại đều là thùng gỗ, làm bằng gỗ dày, rất nặng, mỗi lần nàng chỉ khiêng được nửa thùng do thân thể yếu ớt.

Sau khi tưới xong vài luống rau trong sân, nàng cảm thấy kiệt sức.

Ôn Noãn trực tiếp ngồi xuống trên ghế lùn bên cạnh luống rau, nhìn đám rau mới nhú, trong lòng thầm nghĩ, giá như chúng có thể lớn thật nhanh thì tốt rồi.

Rau trong nhà hôm nay đã ăn hết, rau vừa trồng còn chưa lớn. Bây giờ muốn ăn rau thì phải lên núi đào rau rừng mỗi ngày.

Đúng lúc này, lòng bàn tay Ôn Noãn nóng lên, mây tía lại xuất hiện.

Ôn Noãn: "??"

Nàng nghĩ đến tình huống lần đầu tiên mây tía đột nhiên xuất hiện, là giúp chính mình trị liệu thân thể, lần này là nàng mới vừa nghĩ rau xanh có thể lớn nhanh, nó liền xuất hiện, chẳng lẽ.

Trái tim Ôn Noãn nhảy dựng lên, nàng đem bàn tay đặt trên một cây non vừa mới nảy mầm, chỉ có hai mảnh lá mầm.

Mây tía chậm rãi tràn ra bàn tay Ôn Noãn, sau đó lan tràn khắp luống đất trồng rau.

Mây tía nhợt nhạt quanh quẩn trên mặt đất một lúc, sau đó biến mất không thấy.

Mây tía còn nhiều hơn mây tía dùng để điều trị thân thể.

Lúc này, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cây rau mầm chỉ có hai lá mầm giống như hiệu quả máy truyền tin trên TV, mọc ra lá cây, một mảnh, hai mảnh lá cây càng lúc càng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play