Tuy đấy là duyên âm, nhưng tôi rất hài lòng với mối hôn sự này. Tôi không cha không mẹ, từ nhỏ đã ốm đau liên miên, lúc thầy tôi nhặt tôi về còn bảo rằng không sống qua nổi mười tám tuổi. Dù sao đã bước lên con đường âm dương sư, tôi phải hứng chịu nhiều quả đắng, chắc chắn sau này sẽ không có con được.
Nên thôi, thầy đã giúp tôi se duyên âm, giúp tôi cưới vợ ma và mượn vận mệnh của em ấy để tôi bảo toàn tính mạng còn gì. Bởi vậy, tôi mới có thể sống đến bây giờ.
[Má ơi, sao trông đẹp trai vậy mà lại dính tảo hôn trời!]
[Chắc bị ép duyên á, anh đẹp trai đừng hồ đồ chứ!]
Cô gái che mặt cười cười: "Thầy ơi, nghe thầy nói như thế thì chắc hai vợ chồng thầy chưa gặp mặt nhau nhỉ. Nếu không, thầy ly hôn đi, theo chị này, chị có tiền lắm."
Cô ta vươn tay tháo chiếc mặt nạ hình bươm bướm xuống, để lộ ra gương mặt xinh xắn, cô ta nhẹ nhàng vén tóc mai qua sau tai.
Tôi tập trung nhìn xem, khẽ nhíu mày: "Mặc dù nhiều tiền, nhưng cô phải sống thì mới tiêu được."
[Nữa kìa nữa kìa, chủ kênh lại bắt đầu lừa bịp!]
[Ấy vậy mà là An Lệ Na!]
[Ha ha ha, có phải anh ta không biết An Lệ Na không! Đây là idol đang nổi tiếng đó, lại còn nói cổ sắp ch*t, năm nào người ta cũng khám sức khoẻ định kỳ, sao có chuyện được ha.]
[Fans của Lệ Na đến rồi, chủ kênh cẩn thận coi chừng bị chửi, anh tự cầu phúc cho mình đi nha.]
[Có biết nói chuyện không vậy, sao hay nguyền rủa người khác quá!]
An Lệ Na chợt thay đổi sắc mặt: "Bé đẹp trai ơi, chị trêu em thôi mà, đêm hôm khuya khoắt rồi đừng doạ người khác chứ."
Tôi nhìn gương mặt bị nhuốm màu đen của cô ta, tốt bụng nói: "Nếu tôi là cô, thì sẽ ngoan ngoãn đưa tiễn thứ gì đó mà cô đã mời về, cô không kiềm được nó đâu."
Tôi vừa nói xong, phía sau cô ta đã xuất hiện một bé gái với gương mặt xanh đen, nó nhe răng giơ vuốt trèo lên lưng và nhìn cô ta chằm chằm với ánh mắt đầy oán hận.
"Úi, nó đã trèo lên lưng cô rồi kìa."
An Lệ Na đột nhiên hoảng sợ, gương mặt nhỏ trắng bệch. Mọi người trong kênh cũng đã hiểu ý tôi.
[Ý chủ kênh là An Lệ Na nuôi Kuman Thong hả?]
[Mấy hôm trước cô ta vừa đi Thái Lan, trùng hợp thế, không phải thật chứ.]
[Hmmm, chủ kênh cẩn thận bị fans cô ấy báo cáo nha.]
Tôi vừa đọc đến bình luận này thì livestream bắt buộc offline. Fans của cô ta hành động nhanh thật đấy. An Lệ Na nhắn tin riêng cho rồi: [Thầy ơi, tôi sai rồi, lúc nãy không nên trêu ngài, tôi xin lỗi. Ngài nói, trên lưng tôi có... là thật ư?]
[Thật.]
[Xin ngài hãy cứu tôi đi, tối nào ngủ tôi cũng cảm thấy như có gì đó đang đè mình, nhiều lần thở không nổi!]
[Thầy ơi, ngài có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì không?]
Tôi trả lời: [Tìm một ngôi chùa gần đấy, vào ở đi, không được ra ngoài vào ban đêm, sau đó tiễn gì đó đi đi.]
[Nhưng tôi là idol, không tiện vào chùa ở lắm.]
[Vậy chờ chết đi.] Tôi không để ý cô ta nữa. Đã tạo nghiệt thì tự mình gánh lấy hậu quả, lấy con gái mình chế thành Kuman Thong, cô ta cũng tàn nhẫn thật đấy.
Tối hôm đó, tôi gọi điện và kể cho thầy nghe chuyện xem bói trên livestream: "Thầy bảo mấy anh đăng ký cho thầy một tài khoản online đi, ngày nào cũng lên đó livestream hai tiếng, cố gắng làm rạng rỡ Đạo quán Ngự Long Sơn của mình sớm đi thầy."
Thầy lườm tôi một cái: "Vương Bất Nhị, mày lại không làm việc đàng hoàng à."
Người ngoài hay gọi tôi là đạo trưởng Bất Nhị. Chỉ có thầy tôi gọi tôi như thế kia, khiến tôi chả có khí chất gì cả.
Tôi không phục, đáp: "Việc bày quầy xem bói truyền thống đã lạc hậu rồi thầy ơi, bây giờ livestream mới là xu hướng, mấy đạo trưởng ở Ngũ Hổ Sơn sát bên đã làm thế rồi đó thầy ơi."
"Mấy lão bên Ngũ Hổ Sơn đã làm rồi à?" Thầy tôi trợn mắt, "Mấy lão già này, ấy vậy mà lại dám lén lút đi trước chúng ta ha."
Thấy nét mặt thầy đã có vẻ dao động, thế là tôi tiếp tục giật dây: "Mấy ngày trước con livestream còn thấy bọn họ nè, thầy ơi, thầy nghĩ xem, ngày xưa mình bày quầy cũng chỉ có thể bày ở chung quanh đây, phục vụ mấy người ở gần bên. Bây giờ livestream không như thế, khách ở nơi nào cũng có thể tìm đến mình, hơn nữa, chúng ta còn có thể phổ cập một vài tri thức khoa học qua internet nữa chứ, đúng không thầy?"
Thầy gật đầu, rõ ràng đã bị tôi thuyết phục: "Học trò ngoan, vậy để thầy bảo mấy anh con lập một tài khoản... Không, lập vài cái luôn, để chúng cũng gia nhập một thể."
"Chúng ta không thể thua mấy lão già bên Ngũ Hổ Sơn được."
Bây giờ thầy hết gọi tên thật của tôi rồi, còn gọi trò ngoan nữa cơ đấy. Tôi cười thầm trong lòng, ngoài miệng ủng hộ: "Không thể thua bọn họ được."
"Đúng rồi, hai ngày nay thầy thấy lòng bất an nên có tính một quẻ thay con." Nghề âm dương sư bọn tôi, hay đoán mệnh xem bói, nhưng chỉ có thể xem cho người khác chứ không thể xem cho chính mình.
Thầy tính cho tôi một quẻ: "Vào tiết Trung Nguyên, cửa địa ngục mở ra, mệnh con vốn đã chênh vênh, quẻ này cho thấy con sẽ dính phải tai hoạ chết người."