Đào Mộng cau mày, ngón tay múa nhanh thoăn thoắt, liên tục gõ chữ.
Đào Mộng: Gặp Bảo Bảo? Đem Bảo Bảo ném ở nơi đó rồi chúng ta đi ra ngoài chơi? Ôn Gia Hi, đầu óc ngươi làm sao vậy, sao tâm lớn thế? Ngươi không biết à? Ta biết chuyện ngươi và ta chia tay xong, say đến nôn ra máu phải nhập viện, ngươi đoán xem vì sao ta biết?
Ôn Gia Hi: A? Sao ngươi biết?
Bọn họ khi đó đã chia tay dứt khoát, Đào Mộng rời khỏi thành phố này, mặc dù là mình nguyện ý cho nàng tự do, nhưng lúc đó Ôn Gia Hi vẫn đau khổ tột cùng, điên cuồng uống rượu giải sầu.
Khi đó Đào Mộng đã chặn hết mọi cách liên lạc, còn đổi cả số điện thoại, theo lý thuyết thì không thể nào biết được chuyện này.
Chẳng lẽ là vụng trộm quan tâm hắn, Ôn Gia Hi lập tức nảy ra ý nghĩ tự luyến này.
Đào Mộng: Là mẹ ngươi gọi điện thoại nói cho ta biết, ta bị bà ấy mắng không ra gì, bà ấy bảo ta cút đi thật xa, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ngươi nữa, nói ta là đồ quét chổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play