Những người Bắc Yến đang xếp hàng ở bên ngoài thì nhạy bén nghe được hai chữ khoai tây thì lập tức quay đầu nhìn thẳng vào đám người Quý Thạch Lâm.
Chung Ly Châu và Trương Cư Chính cũng trò chuyện một lát, thì biết ông ta hồi kinh để báo cáo thì trên đường gặp được đám người của Vương Phú Quý, sau đó cũng không nói thêm nhiều nữa.
Nhìn thấy nhiều người đến đây như vậy, Chung Ly Châu nhìn về phía chưởng quầy nói: "Chúng ta tạm thời sẽ dùng phòng tiếp nên tạm thời bây giờ chưa tính tiền."
Vốn dĩ Tưởng Sơ Lan đã ghét bỏ đám người nhà quê bụi bậm này rồi, bây giờ khi nghe Chung Ly Châu nói vậy liền bực bội nói: "Lúc nãy ngươi đã nói dùng xong rồi! Sao bây giờ lại muốn đổi ý? Nam tử hán đại trượng phu, sao ngươi lại nói lời mà không giữ lấy lời như thế?"
Chung Ly Châu còn chưa lên tiếng, thì Trương Nhạc Dao liền xông ra: "Nếu ta không nghe lầm thì phòng này của chúng ta vẫn còn chưa tình tiền? Nếu không tính tiền thì nó vẫn là của chúng ta, ngươi quản chúng ta dùng nó lúc nào à?"
Tương Sơ Lan cau mày nhìn chân dính đầy bùn của Trương Nhạc Dao, vẻ mặt ghét bỏ lôi kéo Thôi Yên Ngô đứng bên cạnh: "Cô nương đến từ nông thôn này từ đầu ra vậy chứ! Nói chuyện không biết lớn nhỏ chút nào cả!"
Trương Nhạc Dao nhìn thấy ánh mắt của nàng ta như vậy liền nổi trận lôi đình: "Ngươi mới là cô nương nông thôn này! Cả nhà ngươi đều là cô nương nông thôn! Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn xem, nãi nãi của ta chính là từ tam phẩm Lương Châu thứ sử gia con của vợ cả đấy!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT