"Ha, giờ thì tốt lắm, thật vất vả tìm được người, trái lại người chạy nhanh lắm! Còn muốn vứt bỏ ta? Không có cửa đâu! Công phu ở chân lúc trước là do người dạy ta đấy, vì để cho ta tăng tốc độ lên mà cả chiêu thả chó cắn ta người cũng nghĩ đến, không ngờ còn có hôm nay nhỉ?"
"Hai ta ở đây chạy cả đêm ngược lại ta cũng chẳng mệt mỏi, không biết từng tuổi này người có ăn không tiêu hay không?"
Nhâm Đông Nam nghe nàng nói, mặt đã sớm đen như đáy nồi.
Lúc trước nghe đồ đệ đối phó kẻ địch như vậy, ông ấy còn như xem kịch thấy náo nhiệt.
Hôm nay cái miệng này nhắm ngay ông ấy, cảm giác cũng không dễ chịu.
Thẳng đến khi chạy tới hẻm núi phía sau chùa Hoàng Giác, mắt thấy phía trước chính là hẻm núi Đoạn Phong, Nhâm Đông Nam bất đắc dĩ dừng bước: "Ngươi không ở nhà đợi cho tốt, chạy tới đây làm cái gì?"
Quý Trường Anh lắc mình chạy tới trước mặt ông ấy: "Vậy người không ở Lương Châu cho tốt, sao lại chạy tới kinh thành?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play