"Ta không tin, sư phụ ngươi là ai? Tên là gì? Nói không chừng ta biết đấy! Nói cho ta nghe xem."
"Thật sự không có! Chính là vì ta từng nuôi heo!"
"Sao có thể? Ngươi chắc chắn đang gạt ta! Nói nghe chút đi?"
Quý Trường Anh cảm thấy cái miệng lắm lời của Hoàng lão này thật sự khiến nàng đau đầu.
Mắt thấy đã đưa ông ấy đến cửa, nàng quay người bịt tai chạy về nhà Lý tẩu, một tay đưa tiền, một tay cầm hàng.
Ra khỏi cổng, Quý Trường Anh ném hai con gà vào không gian, tìm một nơi không có người rồi bước vào.
Nơi này nhiệt độ quanh năm ổn định, bất kể là giống cây của mùa nào cũng có thể trồng được, đồ vật bên ngoài đem vào đây cũng không bị hỏng, còn có thể tự động làm sạch.
Nhưng nó cũng có một khuyết điểm, đó là mọi thứ đều cần Quý Trường Anh tự tay làm, hoặc dùng tinh thần lực điều khiển.
Nghĩ đến đây, nàng chạy đến bồn tắm lớn trong phòng tắm đơn giản của mình, vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa điều khiển tinh thần lực sửa chữa chuồng gà, lùa hai con gà vào đó.
Nàng còn định mua thêm mấy con nữa, nhưng nhà Lý tẩu cũng không có nhiều.
Đợi nàng sảng khoái tinh thần thay quần áo xong, bên ngoài vẫn mặc bộ áo tù nhân bẩn thỉu.
Đứng trước gương, lần đầu tiên nàng đánh giá tướng mạo của mình.
Khuôn mặt này?
Thật sự rất xuất sắc, mặt như hoa đào, cố phán sinh tư*.
(*) khi quay đầu ngước mắt lên lại có vẻ đẹp tuyệt vời
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay là một đôi mắt to sáng ngời, đôi môi đỏ thắm đầy đặn, mỗi nụ cười hay một cái nhíu mày đều mang theo sự linh động.
Tướng mạo này, ít nhất cũng giống bản thân nàng đến tám phần, điểm khác biệt là khuôn mặt này lại càng tinh xảo hơn so với nàng lúc trước.
Quý Trường Anh không nhịn được đưa tay lên sờ lên mặt.
Sao lại thế này!
Nàng trắng ra rồi?
Sao da tay và da mặt lại trắng nõn như nhau vậy?
Quý Trường Anh không khỏi giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào tay mình, lúc đầu nàng thấy bàn tay của mình giống như màu khuôn mặt của Chu thị, vừa vàng vừa đen, màu nhạt đi khi nào vậy?
Quý Trường Xuyên và Chu thị có làn da khá tương tự nhau, chỉ có điều một người màu vàng, một người vừa vàng vừa đen.
Quý Trường Anh giải thích điều này là do Quý Trường Xuyên đang đi học, nên không tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời.
Vì vậy, Quý Trường Anh vẫn luôn cho rằng mặt mình cũng giống như họ, nên khá tránh né việc soi gương.
Dù sao đối với một người thích khoe sắc như nàng, nàng vẫn chưa chấp nhận được sự thật là mình đột nhiên trở nên xấu xí.
Kết quả bây giờ phát hiện ra tất cả đều là giả?
Như vậy chỉ có hai khả năng.
Một là nàng không phải con ruột.
Hai là trong chuyện này có vấn đề.
Nàng không biết đây là trường hợp nào.
Nhưng rất rõ ràng, bây giờ nàng không thể nào ra ngoài với một khuôn mặt như vậy, rất dễ gây họa.
May mắn là ở tận thế, nàng cũng thường che mặt nên rất quen việc.
Nàng cầm kéo cắt nhanh phần tóc trên trán thành kiểu vừa dày vừa ngố, che đi phần trên lông mày.
Sau đó lại lấy hộp đồ ngụy trang ra, thoa lên mặt.
Ngũ quan không thay đổi, chỉ là màu da tối đi hai tông.
Trong nháy mắt, nàng đã trở nên bình thường, không có gì lạ.
Nàng hài lòng ra khỏi không gian, trở về viện tử nhà mình.
"Nương, lần này người làm rất tốt, giúp đỡ người dân trong thôn, nhưng mà không thể tùy tiện ra tay với người khác được, biết không? Sức lực của người lớn vô cùng, người bình thường không chịu nổi mấy cú đấm đó đâu, người phải học cách kiềm chế, biết không?"
Vừa mới trở về, nàng đã nghe thấy Quý Trường Xuyên đang ngồi dưới mái hiên kiên nhẫn nói chuyện với Chu thị.
Chu thị ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
"Cái túi này, nương đánh một quyền vào nó đi, phải nhẹ nhàng, không được đánh vỡ." Quý Trường xuyên chỉ vào một cái túi trước mặt hai người.