Lý đại nương nhìn thấy đứa con trai không hiểu chuyện của mình, thật sự tức giận đến mức nắm tay đấm vào lưng hắn: "Đồ ngốc này! Ta có nói không cho con coi Phong Thu là anh em đâu, ta là muốn con hiểu chuyện một chút!" Đôi khi bà thật sự muốn đánh chết đứa con trai này cho rồi, khỏi phải nhìn thấy mà bực mình.
Quý Phong Thu vội vàng tiến lên kéo hai người ra: "Ta còn chưa kịp nói gì, sao hai người đã đánh nhau rồi!"
Quý Phong Ích thở dài một hơi: "Lần này lên kinh cụ thể thế nào không tiện tiết lộ, sau này các ngươi sẽ biết, tóm lại chúng ta lên kinh là được cho phép, không có vấn đề gì lớn. Chỉ là chuyến đi này là họa hay phúc, hiện tại chúng ta cũng không rõ, nhưng xin mọi người yên tâm, dù chúng ta đi đến đâu, cũng luôn nhớ rằng chúng ta là người nhà họ Quý ở thôn Liên Hoa, phủ Thanh Châu, gốc rễ của chúng ta mãi mãi ở đó."
Quý Hổ trầm ngâm: "Thần Ngạn, Tu Đức, Chí Hằng bọn họ không có ở đây, hiện tại cũng không có ai để bàn bạc, tình hình ở kinh thành bên kia Thần Ngạn huynh hẳn là hiểu rõ hơn, có huynh ấy chỉ điểm, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều."
"Bọn họ đang ở Tân Dương quan, hiện tại chắc chắn không về được, lúc ta đi đã để lại một bức thư, đợi bọn họ trở về thì đưa cho họ." Quý Phong Ích lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Quý Khinh Vũ: "Lúc cha con trở về, thì đưa cái này cho ông ấy."
Quý Khinh Vũ trịnh trọng nhận lấy: "Con biết rồi bá phụ! Nếu cả nhà người phải lên kinh, vậy sang xuân chắc chắn là không về kịp, Minh Hiên bọn họ còn tham gia khoa cử không?"
Quý Phong Ích nhìn hắn thật sâu: "Ba đứa nó đã bàn bạc rồi, định tham gia khoa cử ở kinh thành, dù có thi đậu hay không, coi như tích lũy kinh nghiệm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT