"Nếu lời của người thật sự có tác dụng như vậy, nương của con cũng sẽ không thất lạc nhiều năm như thế, người nói có đúng không?" Lời này của Quý Trường Anh khiến cả phòng đều biến sắc, ngay cả Tống Như Thanh cũng kinh ngạc nhìn nàng. Không ngờ nàng lại dám nói như vậy!
Hồ thị cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng: "Con bé này! Đừng ỷ vào việc mình còn nhỏ mà nói năng không kiêng nể..."
"Con nói đúng, có lẽ ta thật sự không xứng đáng." Nói đến chuyện này, sắc mặt Giang Thiên Nhược ảm đạm, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: "Chiếu chỉ về kinh ta đã bảo Hoàng thượng viết rồi, hai ngày nữa Bạch Bích sẽ mang đến, hôm nay ta gọi các con đến là muốn thông báo trước cho các con một tiếng, để các con thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tâm lý."
"Chiếu chỉ đã ban xuống, các con không được từ chối, dù các con oán ta cũng được, hận ta cũng thôi, chuyện này không thể thay đổi."
"Quý Phong Thu và Quý Phong Ích, hai ngày nữa ta sẽ gửi thư cho bọn họ quay về, đến lúc đó cùng nhau lên kinh, còn có—" Giang Thiên Nhược quay đầu nhìn vợ chồng Chu Nhất Đao: "Nhà họ Chu các ngươi cũng phải đi cùng."
Dù sao nhà họ Chu cũng có công nuôi dưỡng con gái của bà, huống chi... bà cũng không thể thật sự làm quá tuyệt tình, để con gái và cha mẹ nuôi từ nay về sau mỗi người một nơi, không còn liên lạc, như vậy chỉ sợ sẽ càng khiến con cái xa lánh bà hơn.
Lời vừa dứt, cả căn phòng đều chìm vào im lặng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play