Mọi người đều đang nóng lòng chờ đợi, nãi nãi của Quý Đại Hà được người ta đỡ sang một bên, liên tục trấn an.

Không lâu sau, lão thôn trưởng dẫn theo một nam tử trung niên đến: "Đây là thợ săn trong thôn, hắn có chút y thuật, cũng thường hái thuốc trên núi, để hắn xem thử đi."

Thấy hắn ta đến, mọi người đều nhường đường, thợ săn cau mày: "Thằng bé này bị thương ở đâu?"

"Ngực! Bị người ta đá cho một cước."

Thợ săn sờ vào vết thương của Quý Đại Hà rồi lắc đầu: "Ta không chữa được, phải nhanh chóng tìm đại phu, nếu không chỉ sợ thằng bé này không qua khỏi một canh giờ."

Quý Thạch Lỗi lập tức hoảng hốt: "Không chữa được, sao lại không chữa được? Ngươi mau cứu hắn đi! Ngươi nhất định có thể!"

"Ta thật sự không chữa được, xương cốt của hắn đã gãy mất, ta không phải đại phu!"

Nghe nói xương cốt đều đã gãy mất, người trong thôn đau lòng kéo Quý Thạch Lỗi lại: "Không phải Minh Hiên đã đi tìm xe rồi sao? Nói không chừng một lát nữa đại phu sẽ đến."

Lời này chỉ là để an ủi, bây giờ mưa lớn, đường đến trấn lại xa, một canh giờ thế nào cũng không thể đến kịp.

"Đúng, đúng, chờ đại phu đến, chờ đại phu đến." Quý Thạch Lỗi tự lừa dối mình, liên tục gật đầu.

Thời gian trôi qua từng phút, không khí trong sân càng thêm ngột ngạt.

Tôn Phồn dẫn theo nha dịch sau mấy hiệp cũng không bắt được Chu thị, Quý Lộ Viễn ở bên cạnh còn không ngừng xúi giục: "Theo ta thấy, không bằng bắt người nhà bà ta lại, xem bà ta còn dám động thủ không."

Chu thị nghe vậy, tức giận ngút trời.

Hất những người khác ra, một tay túm lấy Quý Lộ Viễn từ trong đám người, đánh cho ông ta đầu óc choáng váng.

Thừa lúc ông ta chưa kịp phản ứng, bà xách Quý Lộ Viễn lên như một con búp bê rách rưới rồi đập xuống đất.

Thấy bà nổi điên, các nha dịch tiến lên bắt bà đều sợ hãi.

Tôn Phồn cũng nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên khoát tay ra hiệu cho nha dịch dừng lại.

"Bà đang làm gì vậy! Buông tay!" Quý Nhược Lâm thấy cảnh này thì hét lên.

Cha nàng ta thế mà lại bị nữ nhân hung dữ kia xách trong tay, đánh đập túi bụi.

Không ai để ý đến nàng ta, Quý Nhược Lâm vội kéo Lâm thị bên cạnh: "Mẫu thân! Mẫu thân mau cứu cha đi! Mẫu thân xem ông ấy bị người đàn bà kia đánh thành cái dạng gì!"

Mặt Lâm thị không chút biểu cảm, mặc nàng ta lay động thế nào cũng không phản ứng.

Quý Nhược Phong trốn sau lưng Lâm thị, không dám lên tiếng.

Quý Trường Anh nhìn mẫu thân mình trút giận, lo lắng sẽ có người chết nên lớn tiếng gọi Chu thị: "Mẫu thân! Dừng tay lại!"

Chu thị nghe thấy tiếng gọi, tiện tay ném Quý Lộ Viễn xuống đất: "Lần sau còn dám làm bậy, ta đánh chết ngươi!"

"Đại phu đến rồi! Có đại phu!"

Tiếng nói vui mừng của Quý Minh Hiên từ bên ngoài truyền đến, tiếng nói vừa dứt, hai người ướt sũng chạy vào.

"Ông ấy chính là đại phu!" Quý Minh Hiên chỉ vào ông lão bên cạnh, vui mừng nói.

Nhìn rõ dung mạo của ông lão, Quý Trường Anh có chút ngạc nhiên.

Thật trùng hợp?

Không phải là ông lão đã gặp lần trước đây sao?

Hoàng lão vừa rẩy vạt áo choàng tránh mưa, vừa hùng hổ nói: "Tuổi còn trẻ mà tính tình đã nóng nảy, mưa lớn thế này mà kéo lão phu chạy như điên, chẳng biết tôn trọng người già gì cả, gần đây đúng là gặp vận xui, uống nước lã cũng mắc kẽ răng, gặp mấy người trẻ tuổi người này còn tệ hơn người kia."

Quý Minh Hiên vội vàng hành lễ: "Tiểu tử lỗ mãng, mong đại phu chớ trách, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, ngài mau xem bệnh cho người ta đi!"

Hoàng lão lúc này mới hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía bệnh nhân trong sân.

Khi nhìn thấy Quý Trường Anh, ánh mắt ông ấy đột nhiên sáng lên.

Ánh mắt đó nóng bỏng như bóng đèn vài trăm watt.

Quý Trường Anh không khỏi xoa cánh tay mình.

"Là ngươi! Ôi chà! Không ngờ lại gặp nhau ở nơi này, thật là có duyên!"

Vẻ mặt của Hoàng lão vô cùng phấn khích, hoàn toàn không thể che giấu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play