Nghe thấy vậy, trong mắt Hồ Thị dâng trào nước mắt: "Hắn ta ở nhà nào phải trải qua việc nặng đâu, giỏi nhất cũng chỉ vài ngày. Giờ thì hay rồi còn tự mình đi chịu tội. Ta không đau lòng hắn ta, đều là tự mình tìm đến. Sau này mặc kệ không muốn cũng phải làm."
"... Không đau lòng thì người khóc làm gì?"
"Hừ! Tên nhãi này, ai thèm đau lòng cho hắn ta. Hắn ta mà dám trở về ta sẽ đánh gãy chân! Đã lớn thế rồi mà còn trốn khỏi nhà, đáng đánh chế!"
Hồ thị mắng một lúc, sau khi biết hắn ta không có chuyện gì thì trong lòng lại nổi giận. Nghĩ lại hắn ta không nói tiếc nào đã bỏ nhà ra đi, răng như bị nghiền nát.
"Khụ, khụ, cái kia, ca của cháu nói sẽ kiếm cho người cái cáo mệnh phu nhân. Này còn không phải là hiếu thảo sao? Chuyện đã qua rồi, người cùng đừng tức giận nữa."
Hồ thị hừ nói: "Cái dáng vẻ không chăm chỉ của nó mà bảo ta chờ hắn ta cho ta cáo mệnh phu nhân sao? Hắn ta không trầm ổn bằng đại ca cháu, cũng không hiểu biết như tam ca cháu, còn không thông minh bằng một nửa Tiểu Xuyên. Hắn ta có thể bình an là ta đã cảm ơn trời đất rồi."
Tuy miệng Hồ thị khinh thường nhưng không che được nụ cười, khóe mắt hay lông mày đều vơi đi một phần bệnh trong lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT