Sau khi xử lý thịt lợn bằng nước mà nha dịch cho, Quý Phong Thu cầm một ít xương vẫn còn khá nhiều thịt đến tìm tộc trưởng: "Tộc trưởng, trước đây điều kiện của chúng ta có hạn, bây giờ đã có xương rồi, ngài hãy nấu canh cho mọi người, buổi tối uống để ấm người."
Tộc trưởng nhìn đống xương mà Quý Phong Thu cầm.
Đây đâu phải là xương, trên đó còn khá nhiều thịt!
Tộc trưởng cảm động: "Tâm ý của các ngươi, ta thay mặt mọi người nhận!"
"Chúng ta đều là người sống mấy chục năm rồi, không cần khách sáo như vậy! Ban ngày A Anh hái được khá nhiều rau dại, lát nữa ta sẽ mang đến một ít, lúc đó cho vào canh thì ngon lắm!"
Về nhà, Quý Phong Thu lấy rau mồng tơi cho tộc trưởng và Trương Tử Vi.
Điều kiện có hạn, hôm nay lại không có lương khô, Hồ thị cán mì ra để làm mì xào thịt.
Đậu đũa là do Quý Trường Anh cung cấp, trong không gian có khá nhiều đậu đũa chín để lâu thì hơi phí, nên nàng đã lấy ra khá nhiều, nói là hái được trên đường.
Mặc kệ người nhà có tin hay không, dù sao cũng không ai hỏi nhiều.
Lúc ăn cơm.
Chu thị vẫn bưng một bát cơm đặt trước thi cốt của hai cụ như thường lệ, cắm ba cành cây lên trên.
"Cha, nương, ăn cơm thôi!"
Cả nhà này từ lâu đã quen với việc ngồi xổm xuống đất bưng bát cơm lắc đũa thành tàn ảnh.
Nói chứ! Sau khi Hồ thị xử lý thịt heo rừng con này, ăn vào không còn mùi tanh hôi, thịt không dai như heo lớn mà vẫn rất thơm ngon!
Chỉ có những người thôn bên cạnh, trông thấy thì cảm thấy rùng mình trong lòng.
Dù đã thấy nhiều ngày, nhưng vẫn không thể quen nổi.
Lần này, Chu thị thực sự đã đào xác công bà ra và đưa họ lên đường!
Nghe thôi đã thấy rợn người!
Mấu chốt là bà nương này mỗi khi trời tối đều bưng bát cơm đặt trước mặt, bẻ gãy ba cành cây cắm vào cơm, còn làm như không có chuyện gì.
Chờ ăn gần hết, Chu thị mới rút ba cành cây đó đi, bưng bát cơm trong tay ăn ngon lành.
Ăn xong, Hồ thị nấu canh mộc nhĩ trong nồi, uống xong thì từ đầu đến chân đều khoan khoái.
Hôm nay, toàn bộ vùng ấy đều tràn ngập mùi thịt, cơm của Quý gia cũng không còn quá hấp dẫn nữa.
Đói bụng cả ngày, nhiều người vẫn chịu không nổi mùi cơm, đành phải đến tìm quan sai mua lương thực ăn.
Tôn Phồn đứng bên cạnh nồi lớn, mấy con chó săn nằm bên cạnh hắn ta.
Hắn ta đứng bên nồi lớn, lớn tiếng rao: "Một lượng bạc một bát!"
"Cái gì! Một lượng bạc? Sao không đi cướp luôn cho rồi?!"
Nghe được giá tiền này, không ít người đều vô cùng kinh hãi.
"Mạng quan trọng hay tiền quan trọng, các vị tự cân nhắc!" Quan sai nghe vậy thì vô cùng bình tĩnh.
Hắn ta đoạt lấy thìa lớn của đầu bếp, khuấy đều thức ăn trong nồi, để mùi thơm bay xa hơn.
Những người bụng đói kêu vang, ngửi được mùi này thì nước bọt suýt chảy dài xuống.
"Quan gia, chúng ta thực sự không có nhiều tiền như vậy, có thể... Giảm giá một chút hay không?"
"Không thể, các vị thấy không? Tất cả ở đây đều là thịt! Còn là thịt heo rừng đấy! Heo này chính là do các gia gia tốn không ít công sức mới bắt được!"
Quan sai cố ý múc một muôi đầy ắp thịt cho mọi người xem.
Người đến mua thức ăn cuối cùng cũng có người chịu không nổi: "Ta ta ta, ta muốn một bát! Nhanh cho ta!"
Nói rồi, hắn ta lấy một lượng bạc từ trong ngực đưa tới.
Tôn Phồn nhìn người kia, cười.
"Xới cho vị này một bát, lấy thêm hai cái màn thầu."
Tôn Phồn chỉ vào người này, để nha dịch xới cho hắn ta một bát đầy ắp thịt, đưa màn thầu tới.
Thấy có người mở đầu, những người sau cũng không do dự lâu.
Tất cả bắt đầu bỏ tiền mua thức ăn và màn thầu.
Chỉ là không ngờ, ngoài người đầu tiên được bát đầy thịt, đến lượt họ, tất cả đều là canh và rau.
Người thứ hai mua sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cố tươi cười hỏi: "Quan gia, có phải là nhầm không? Bát của ta sao lại toàn là canh và rau? Thịt... Có... hơi ít?"