"Anh tỉnh rồi? Tôi đi gọi người." Bối Noãn xoay người muốn xuống xe.
Cánh tay bị người nắm lấy.
Trong cổ họng Giang Phỉ khàn khàn gian nan phun ra ba chữ.
"Cô-thật-đẹp."
Cái này mà cũng có thể nhìn ra tới đẹp?
Bối Noãn nghĩ thầm: anh-thật-mù.
Phỏng chừng là tai nạn xe cộ quá nghiêm trọng, đâm tới đầu óc bị hư luôn.
Tuy rằng đôi mắt mở ra cũng rất xinh đẹp, nhưng loại lời nói này không làm người cảm động chút nào, chủ yếu là do trong miệng anh còn ngậm bao cháo con nít, soái không nổi.
Khi Bối Noãn gọi được Đỗ Nhược tới, Giang Phỉ đã một lần nữa nhắm hai mắt lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT