Lục Sâm vốn không trông mong một con hổ Đông Bắc có trí nhớ tốt đến đâu, nên khi vẽ ra viễn cảnh cũng chẳng bận tâm hậu quả. Đến khi hắn nhận ra loài mèo lớn này có thù dai cỡ nào thì đã quá muộn, cả tứ chi run lên vì sợ.
Ít nhất hiện tại, hắn vẫn chưa ý thức được cái hố mình đào sâu đến mức nào.
Tại khu vực ven hồ thuộc lãnh địa của Louis, Lục Sâm và Mục Hách nép sát vào nhau. Sau trận tuyết lở, dù chỉ mới xa nhau hai ngày, nhưng Mục Hách lại càng dính lấy hắn hơn.
Lục Sâm nhẹ nhàng phe phẩy đuôi, dùng móng vuốt đẩy Mục Hách ra, sau đó nằm xuống đất.
“Sao thế?” Mục Hách nghiêng đầu, đôi tai lông xù khẽ động, không hiểu vì sao Lục Sâm lại đẩy mình ra. Nó hơi cúi đầu, do dự một chút rồi lại rúc vào cạnh Lục Sâm, như thể muốn thử xem hắn có còn đẩy mình đi nữa không.
Lục Sâm thở dài, nói: “Ngươi bám ta bao lâu rồi? Hổ vốn là loài sống đơn độc, ngủ thế này thật sự không thoải mái.”
Hắn ngáp một cái, đôi mắt còn ngái ngủ nhìn Mục Hách. Hắn thực sự rất mệt, nhưng quay đầu lại liền thấy Mục Hách nằm sát bên mình, mà điều khiến hắn khó chịu hơn cả là con hổ này lại chẳng hề có vẻ mệt mỏi. Chỉ cần có một chút động tĩnh, nó lập tức tỉnh dậy và quay đầu nhìn hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT