*Thay đổi xưng hô ta- ngươi, anh- tôi, tùy tình huống.

_____

Đông Bắc Hổ, được coi là vua của các loài thú, mang trong mình tính cách hung dữ và tàn bạo. Khác với những con sư tử, hổ thường có xu hướng sống độc lập. Trong môi trường sở thú, có đôi lúc hổ sẽ ở cùng một nơi với những đồng loại của mình, nhưng ngoài tự nhiên, chúng rất ý thức về lãnh thổ của mình và tuyệt đối không xem đồng loại là bạn bè. Ít nhất hiện tại, con hổ trước mắt đã có lòng ác cảm không nhỏ đối với Lục Sâm. 

Không như Lục Sâm nghĩ con hổ sẽ đánh xuống thêm đòn tấn công, chỉ thấy móng vuốt của hổ cọ qua lớp lồng sắt, phát ra âm thanh chói tai. 

Lục Sâm cảm thấy đôi tai hổ của mình hơi run nhẹ, anh cúi mình, khom người xuống với thái độ khiêm tốn, đồng thời cẩn thận quan sát con hổ hoang dã bên ngoài lồng. 

“Mấy tháng không gặp, ngươi lại đến đây nữa.” Lúc Lục Sâm nghĩ rằng con hổ già này sẽ không nói gì, thì bất ngờ, đối phương lại lên tiếng. Âm thanh này, thực ra lại có vẻ hơi trẻ trung.

Đây là con hổ hoang dã Mục Hách, tuổi tác không lớn, chính là một thanh niên có điều giọng nói của nó có phần lạnh lùng, chỉ là mỗi khi nhìn Lục Sâm, đôi mắt nó lại lộ ra vẻ chán ghét. 

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm quan sát biểu cảm của người khác, Lục Sâm đoán rằng con hổ này hẳn đã nhận ra mình. Hơn nữa, có vẻ như nó còn xem mình là đối thủ đáng gờm.

Lục Sâm cảm thấy vận mệnh của mình thật xui xẻo. Anh hơi lùi lại một chút, xa khỏi những móng vuốt sắc bén của con hổ. 

“Lần trước ta đã dạy dỗ ngươi rồi mà, sao ngươi còn không nhớ kỹ? Rõ ràng là muốn tìm cái chết.”

Mục Hách cười nhạo một tiếng, móng vuốt nó hơi động đậy.  Trên mặt đất lầy lội đã xuất hiện vài vết cào sâu. Không khó để tưởng tượng nếu những vết cào này xuất hiện trên người của con người, cũng đủ làm người đó bị mổ bụng ra.

Lục Sâm không đủ can đảm để đối mặt trực tiếp với con hổ này, cũng không hề nghĩ đến việc khiêu khích nó để tăng thêm mâu thuẫn. Lần này cái móng vuốt thứ hai không rơi xuống, nhưng không biết được nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. 

Lục Sâm cảm thấy mạng sống của mình đang treo trên sợi tóc. Nhìn cái móng vuốt lông lá xù xì trước mặt, Lục Sâm cảm thấy bụng đau nhói, vốn dĩ vết thương của hắn mới lành, giờ lại thêm vài vết cắt nữa. Hắn ngồi trong lồng sắt, ôn tồn nói: “Tôi là bị ném vào nơi này. Nhìn cái lồng sắt này đi, tôi phải ra khỏi nó mới có thể rời khỏi nơi này được. Anh không cần lo lắng, sau khi ra ngoài tôi sẽ rời đi ngay lập tức và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”

" Ngao ô ——" 

Mục Hách hung tợn hiển nhiên cũng không muốn giảng đạo lý gì. Nó há mồm, răng nanh hung hăng mà cắn vào thành lồng sắt, tiếng rống khiến trái tim Lục Sâm run lên bần bật.

Hắn theo bản năng và giơ móng vuốt lên. Nếu không thể giải quyết êm đẹp, chỉ còn cách mạnh mẽ đối đầu. Rõ ràng hắn nhận ra Mục Hách đang nhìn mình một cách rõ ràng. Ánh mắt của nó lướt qua người Lục Sâm, đánh giá hình thể và sức mạnh. Trước mắt là con vật đáng thương bị nhốt trong lồng, nó căn bản không coi Lục Sâm ra gì.

 "Ngươi muốn thử sức với ta?" Mục Hách nhẹ nhàng nghiên đầu, dường như hơi ngạc nhiên. Nó liếm liếm móng vuốt của mình và đuôi nhẹ nhàng vẫy một chút, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. 

Lục Sâm cũng đứng dậy, nhớ lại lần trước ở vườn bách thú khi gặp những con hổ khác. Thực tế, mối quan hệ giữa họ và người chăm sóc vườn bách thú rất tốt, hiếm khi xảy ra tình huống gây thương tích cho người. Tuy nhiên, đôi khi cũng có những tình huống bọn chúng bướng bỉnh hung hăng.

Hắn bắt chước tính cách dung dữ của những con hổ, nâng móng vuốt lên, mặc dù kỹ năng không được thuần thục lắm nhưng vẫn đẩy cửa lồng sắt ra, với dáng vẻ hung hãn từ từ bước ra ngoài.

Mặc dù sức mạnh không đủ, nhưng khí thế của hắn không rất lớn. Con hổ mới này nhìn có vẻ hung tợn và bá đạo, nhưng thực tế cái đuôi lại rạp xuống đất. 

Hắn đã phô trương lên mức cao nhất, nhưng thật ra chỉ là một con hổ giấy, chỉ cần một cú đấm là có thể dễ dàng phá vỡ. Tuy nhiên, với dáng vẻ của hổ trước mắt, đây là tư thế mà Mục Hách chưa bao giờ gặp phải. Nó cẩn thận, nhẹ nhàng nửa khép mắt, móng vuốt của nó khẽ chạm đất, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Sâm. Khi nó hơi cúi thấp, miệng hổ hơi động, răng nanh hoàn toàn lộ ra, rõ ràng đã chuẩn bị cho một trạng thái tấn công.

“Ta lần trước bại bởi ngươi là do sơ ý, nhưng lần này thì không giống nhau.” Lục Sâm nói: “Lần này ngươi nhất định sẽ thua.” Hắn không có ý định khiêu khích, nhưng trước mặt hắn, con hổ hoang dã này vẫn không có ý định buông tha cho hắn, vì vậy hắn chỉ có thể tìm cách thoát hiểm. “Ngươi rất có dũng khí.” Mục Hách vươn đầu lưỡi liếm láp răng nanh của mình: “Thử xem.” 

“Thử thì thử.” Lục Sâm nói. Miệng hắn nói rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại nghĩ, điều này rõ ràng không phải là thử, mà chính là thử xem có sống sót hay không. “Đến đây đi.” Lục Sâm đi đi lại lại tại chỗ, hắn nói: “Ta sẽ để ngươi tấn công trước, tới đi, ta sẽ ở đây, ngươi cứ thử xem.”

Câu nói này gần như là lời khiêu khích. Lục Sâm thậm chí còn ung dung vẫy đuôi, liếm móng vuốt, ra vẻ vô cùng khiêu khích.  Thái độ này càng khiến Mục Hách thêm thận trọng. Nó chậm rãi tiến về phía trước, quan sát động tĩnh của Lục Sâm.  Đúng lúc này, Lục Sâm bất ngờ giả vờ lao tới.  Mục Hách sập bẫy, không thối lui mà cũng lao tới. Nhưng Lục Sâm lại chống móng xuống đất, xoay người một cái, phía sau nó chính là cửa lồng sắt.

 Mục Hách không kịp đề phòng, đâm thẳng vào lồng sắt.  Lồng sắt vừa đủ cho Lục Sâm, nhưng lại quá nhỏ đối với Mục Hách vốn có thân hình cường tráng.  Trước khi nó kịp xoay người, đã nghe thấy tiếng “Bang”, lồng sắt bị đóng sập lại.

Lục Sâm ngậm xiềng xích ở một đầu, cắn chặt, dùng hai móng cùng lúc để ngăn không cho Mục Hách có cơ hội mở cửa lồng sắt. Lồng sắt này có song bằng thép bảo vệ, là một đặc điểm nổi bật của vườn bách thú. Nó được trang bị một hệ thống khóa điện tử và một khóa an toàn thủ công. Khóa điện tử đã bị vô hiệu hóa, nên Lục Sâm chỉ cần ngậm cái khóa an toàn thủ công này thì có thể đóng sập lồng sắt. Cái khóa an toàn này chỉ được sử dụng ở bên ngoài lồng sắt, là cách nhân viên công tác phòng ngừa trường hợp dã thú thoát ra ngoài. 

"Đừng cố gắng mở cái lồng sắt này," Lục Sâm nói qua kẽ răng, cả người đè lên mặt lồng sắt và cố gắng kéo nó lại. “Lồng sắt quá nhỏ, ngươi không thể đứng dậy với móng vuốt của mình. Hãy từ bỏ đi.”

Mục Hách nhận ra rằng ở trong lồng xoay người trở nên có chút khó khăn. Nó thu hồi móng vuốt, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào loại xiềng xích và lồng sắt xa lạ này, rồi quay sang nhìn Lục Sâm. 

“Thứ này có phải rất thú vị không?” khi thấy con hổ hoang dã bị nhốt bên trong, Lục Sâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mục Hách nhìn Lục Sâm, rồi sau đó dừng ánh mắt vào cái lồng sắt. Nó thử sức vươn răng nanh và đi cắn vào lồng sắt, sau đó ánh mắt quay sang xiềng xích bên cạnh, lên tiếng một cách đầy tự tin: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất thú vị.” 

Nó cúi đầu, ngậm lấy một vòng xiềng xích của lồng sắt, rồi kéo mạnh. Lực kéo thật đáng kinh ngạc, mặc dù Lục Sâm đã dùng hết sức cũng không thể ngăn cản xiềng xích bị kéo về phía lồng sắt. 

“Chờ một chút nữa, chắc chắn sẽ càng thú vị hơn,” Mục Hách nhẹ nhàng đè nửa thân trên của mình, kéo xiềng xích về phía sau, nhìn khoảng cách giữa nó và Lục Sâm ngày càng gần, ánh mắt của nó tràn đầy hung ác.

____

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Sâm: Ta chính là một con hổ giấy.

Mục Hách: Một thọc liền nát.

Lục Sâm:……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play