Cho dù người thành phố có kiêu ngạo đến đâu, thì sau vài năm sống ở nông thôn, các góc cạnh cũng bị mài mòn hết.
Không phải thanh niên trí thức nào cũng đầy mực nước, đầy toan tính.
"Đúng đấy." Kha Mỹ Linh thoải mái thừa nhận: "Tôi rất không chào đón cô, đối với một người bị bệnh muốn uống canh cá hại người khác rơi xuống nước, nhưng lại vô ơn với ân nhân gián tiếp cứu được người ta, tôi thật sự không thích nổi."
Đường Ngải Du không khỏi mở to hai mắt, sao lại có người nói chuyện thẳng thắn như vậy?
Hơn nữa, đối mặt với một người khác phái xuất sắc thì e dè không phải là bình thường sao?
"Đồng chí Kha." Đường Ngải Du hai mắt đỏ hoe, thân thể khẽ run: "Bị bệnh đâu phải ý muốn của tôi, tôi cũng không ngờ đồng chí Hoàng, đồng chí Lý và đồng chí Tần lại đến sông mò cá để bồi bổ sức khỏe cho tôi, cũng không ngờ đồng chí Tần sẽ rơi xuống nước."
"Tôi rất biết ơn đồng chí Tần, cũng như cảm ơn đồng chí Kha đã cứu đồng chí Tần. Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn…" Cô ta ngập ngừng một lúc, nghiến răng nói: "Nhìn hạnh phúc cả đời của đồng chí Tần bị ảnh hưởng. Nếu như vậy cũng là sai thì tôi chấp nhận không được cô yêu thích."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play