Lạc Khinh Thư điềm nhiên cắn một miếng táo.
“Trước đây, khi còn có cha, ông từng dạy ta vài chữ. Những câu chuyện thần thoại mà người già trong thôn kể, ta cũng nghe qua một ít.
Còn về vẽ tranh, lúc rảnh rỗi, ta thích ngồi xổm dưới đất, dùng cành cây vẽ vài bông hoa dại và ngọn cỏ bên núi, không ngờ hôm nay lại có ích.”
Vu Mạn Linh không bày tỏ ý kiến gì, nhưng Lạc Thiên Mạc thì gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Đúng vậy, cha cũng biết chữ. Khi còn nhỏ, hắn cứ quấn lấy cha, nhờ cha dạy hắn và tỷ tỷ viết tên của mình.
Chỉ là cha không có nhiều thời gian ở nhà, ngoài tên của bản thân ra, chắc tỷ tỷ cũng chẳng biết thêm được bao nhiêu chữ.
Nhưng hắn không ngờ rằng, tỷ tỷ trước đây trầm lặng ít nói, thường hay ngồi một mình dưới đất suốt nửa ngày, hóa ra lại học được cách vẽ tranh, thật lợi hại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT