Lão nhân gia rất muốn gọi một tiếng “Lan nhi” với Lạc Dạ Lan, nhưng hai chữ ấy lại nghẹn trong cổ họng, khiến tim lão đau nhói, một lúc lâu cũng chẳng nói nổi lời nào.
Thấy vậy, Lạc Dạ Lan vội rót một chén trà, đẩy tới trước mặt lão.
“Lão nhân gia đừng vội, từ từ nói.”
Ông không muốn nhìn một người tóc đã hoa râm lại yếu ớt như bèo nước giữa cơn mưa bão, không nơi tránh gió, chỉ có thể mặc cho phong ba giày xéo.
Ông nguyện làm chiếc ô che mưa cho bọn họ, để họ không còn chịu giày vò của khổ đau nữa.
Cho dù, họ chỉ là những người có gương mặt tương tự.
“Đứa trẻ à, xin lỗi con. Vì con rất giống một cố nhân của bọn ta, nên mới xúc động quá, mong con đừng để bụng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play