Lạc Tiểu Hoa tức tối trừng mắt liếc Hà thị, kẻ đang cúi gằm đầu xuống.

Vô dụng!

To xác như con heo, ngoài ăn ra thì chẳng làm được gì, chỉ giỏi đóng vai đáng thương trước mặt người khác.

Bắt có mỗi con gà thôi mà nửa ngày trời không xong, đúng là đồ ngu!

Nhưng nàng ta lại quên mất rằng, chính mình cũng không bắt được con thỏ kia.

Lạc Tiểu Hoa tức giận quay phắt ra cửa, hung hăng lườm đám phụ nhân đang chỉ trỏ.

Chuyện nhà họ Lạc ta, còn chưa đến lượt các ngươi can thiệp!

Thế nhưng, khi đám phụ nhân nhìn rõ gương mặt nàng ta cùng Hà thị, ai nấy liền cười phá lên.

Không biết từ đâu bay đến một tổ ong, đốt cho hai kẻ đó mặt mũi sưng phù, mũi mắt sưng vù đến mức gần như dính lại với nhau.

Ngay cả cái miệng cũng bị sưng thành hai miếng lòng heo, lủng lẳng trên khuôn mặt to tròn, nhìn đến ghê người.

Khóe miệng Lạc Khinh Thư khẽ giật giật.

Hà thị thì không nói, nhưng Lạc Tiểu Hoa chẳng phải vẫn luôn được xem là “mỹ nhân” của mười dặm tám thôn sao?

Nàng ta là con gái muộn màng của Vương Quế Hoa, mà Vương Quế Hoa thì vô cùng yêu thương nàng ta.

Nhà họ Vương con trai đông đúc, con gái lại hiếm, nên bà ta luôn mong có một đứa con gái để bầu bạn.

Đến khi sinh được Lạc Tiểu Hoa, bà ta cưng như trứng mỏng, không để nàng ta động đến chút việc nặng nào.

Thế nên, Lạc Tiểu Hoa được nuôi béo trắng, nhìn qua thì có vẻ trắng trẻo hơn những cô nương da dẻ đen nhẻm trong thôn, thu hút không ít ánh mắt của đám trai tráng.

Nhưng thực chất, tướng mạo của nàng ta chỉ thuộc loại bình thường.

Khuôn mặt to như cái bánh, sống mũi thấp tẹt, vì mập nên đôi mắt cũng hí hí.

Chẳng qua da có trắng hơn chút, che bớt vài phần xấu xí, nên cũng có người cho rằng nàng ta trông cũng được.

Nhưng vì danh tiếng của Vương Quế Hoa, trai làng cũng dần dần tránh xa nàng ta.

Huống hồ, Vương Quế Hoa hễ gặp ai cũng khoe khoang rằng con gái mình có số phú quý, sau này sẽ lấy chồng nhà quan hoặc đại hộ, tuyệt đối không gả cho nông dân nghèo trong thôn.

Lạc Tiểu Hoa lớn lên trong cái tư tưởng đó, nên đối với chuyện hôn nhân, nàng ta cũng mắt cao hơn đầu.

Dù đã đến tuổi cập kê, nhưng với đám trai làng đến cầu thân, nàng ta đều khinh bỉ, chẳng vừa mắt ai.

Vì vậy mà quá tuổi rồi vẫn chưa có mối nào định thân.

Nhưng nàng ta lại thích con trai út của trưởng thôn - Triệu Khải Minh.

Nhà trưởng thôn không chỉ giàu có, mà con trai út lại được cho lên phủ thành học tư thục từ nhỏ, dáng vẻ tuấn tú thư sinh, được không ít cô nương trong thôn ngưỡng mộ.

Cả gia đình trưởng thôn đều hòa nhã lễ độ, đối nhân xử thế rất có quy tắc.

Nhưng nhà người ta hoàn toàn chẳng coi trọng nhà họ Lạc.

Vương Quế Hoa từng bóng gió nhắc đến chuyện này với mẹ của Triệu Khải Minh, nhưng bà ấy cứ cười cười rồi lảng sang chuyện khác.

Nhà họ Triệu rất xem trọng đạo đức.

Mà Lạc Tiểu Hoa thì ngoài tính kiêu căng ngạo mạn, còn có thói quen bắt nạt gia đình Lạc Dạ Lan.

Nàng ta cho rằng, cả nhà Lạc Dạ Lan đều phải quỵ lụy mình.

Bởi vì sau này, nếu nàng ta gả làm thiếu phu nhân nhà quan, thì nhất định có thể ban ơn cho bọn họ.

Thế nhưng giờ đây, đám ngu ngốc không biết điều này lại làm mình mất hết mặt mũi trước cả thôn!

Đúng là lũ nhà quê không có mắt!

Dư Mạn Liễu nhìn hai kẻ mặt mày sưng vù, cố nhịn cười, rồi chỉ buông một câu:

“Không biết xấu hổ!”

Ngoài ba chữ đó, một nữ nhân dịu dàng như nước như nàng, thực sự không tìm ra lời nào khác để mắng.

Lạc Khinh Thư nhìn mẫu thân nhà mình đang xấu hổ và tức giận, bỗng thấy nàng thật đáng yêu, đến mắng người cũng chẳng biết mắng.

Nàng thu lại ánh mắt, nhìn hai kẻ chật vật kia, nhếch môi cười nhạt:

“Hừ, không hỏi mà lấy, chính là ăn trộm.”

“Tam thẩm, lời này, ta tựa hồ đã từng nói với người rồi.”

“Còn nữa, nếu người đói, chỉ cần nói với ta một tiếng, thân là chất nữ, ta há có thể để người nhịn đói hay sao?”

“Thế nhưng người lại gây náo loạn nhà ta thành ra bộ dạng này, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thôn dân sẽ nghĩ ta thế nào? Chẳng phải họ sẽ nói ta chỉ biết lo cho bản thân mà không quan tâm đến người khác hay sao?”

Hà thị trong lòng tức giận vô cùng.

Con tiện nha đầu này, thật biết ăn nói!

Nó chẳng phải giả vờ như không thấy cảnh khốn khổ của bọn họ hay sao?

Biết rõ bọn họ đói, vì cớ gì không chia thêm chút thịt cho họ?

Nếu không phải vì vậy, bọn họ cũng đâu cần nhân lúc nhà không có ai mà đến đây lấy đồ?

Nhìn tình hình hiện tại, Hà thị đổi sắc mặt, nặn ra một nụ cười giả tạo, giọng nói nịnh nọt:

“Tiểu Khinh Thư à, đều là người một nhà cả, nói mấy lời khách sáo đó làm gì?”

“Ai da! Thực sự là trong nhà chẳng còn gì để ăn nữa rồi. Ba đứa đệ muội của con đói đến mức đi cũng không vững, bà nội con thì bệnh tật, ngày tháng trôi qua thật là khổ sở, hu hu hu…”

Lạc Khinh Thư híp mắt lạnh lùng nhìn bà ta.

Hừ, Hà thị vẫn là cái miệng lưỡi trơn tru như ngày nào!

“Không biết xấu hổ!”

Dư Mạn Liễu lại không nhịn được mắng thêm một câu, rồi xoay người định bước vào sân, đem con gà với con thỏ mà Tiểu Thư cực khổ kiếm về nhốt lại.

Nhưng Lạc Khinh Thư kéo nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu, quét mắt nhìn đám người vây xem.

Dù Lạc Tiểu Hoa và Hà thị có lỗi trước, nhưng trong mắt thôn dân, khi cơn đói hoành hành, mọi sai lầm đều có thể tha thứ.

Chỉ cần xử trí không khéo, tất cả những gì nàng làm hôm nay đều sẽ bị người ta chỉ trích.

Xem ra, phải tìm một cơ hội để đoạn tuyệt quan hệ với nhà này mới được!

“Tam thẩm, sao phải làm vậy chứ?”

“Gần một ngàn cân thịt, ta đều đã phân phát ra ngoài rồi.”

“Hai con gà thỏ này, vốn ta định đợi đến tối, khi xong việc thì đem đến cho nhà người.”

“Nhưng nếu tam thẩm đã tới, vậy thì… cầm đi.”

Dứt lời, Lạc Khinh Thư cúi đầu, đưa tay áo lên lau khóe mắt.

Dư Mạn Liễu vốn dĩ không chịu nổi khi thấy con mình đau lòng rơi lệ.

Nàng nghĩ, nếu phu quân còn sống, bọn họ sao có thể bị hai kẻ này ức hiếp đến tận cửa như vậy?

Nghĩ đến đây, Dư Mạn Liễu bỗng thấy xót xa, ôm chặt lấy hai đứa con là Lạc Khinh Thư và Lạc Thiên Mạc, rồi nức nở khóc to, tiếng khóc thê lương vang vọng khắp nửa vùng Bắc Giao, làm cho đứa bé Lạc Thiên Khê cõng trên lưng cũng oa oa khóc theo.

Lạc Khinh Thư: …

Vở kịch này… có hơi quá đà, khiến mẫu thân thật sự đau lòng rồi.

Nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt.

“Hà thị vô liêm sỉ! Nói đến đói, bây giờ nhà ai mà không chịu đói chứ? Nhưng cũng chẳng có nhà nào như các ngươi, cả ngày lười biếng, nằm ỳ trong nhà không chịu làm gì!”

“Ngươi nhìn thử nhà các ngươi xem, có hơn chục mẫu ruộng tốt!”

“Mấy ngày nay, người ta đều đang ra đồng nhổ cỏ, làm đất chuẩn bị cho vụ thu. Còn nhà các ngươi thì sao? Đến bây giờ, cỏ hoang trong ruộng vẫn cao đến nửa người!”

“Bây giờ còn không biết xấu hổ chạy sang bắt nạt góa phụ cô nhi nhà Lạc Dạ Lan!”

“Nếu không phải nhờ Lạc Dạ Lan, cả nhà các ngươi không biết đã bị bọn giặc cướp bán đi phương nào rồi!”

“Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, thứ chó cắn Lạc Dạ Lan!”

“Cút ngay khỏi nhà người ta! Nếu không, đám đàn ông trong thôn không tiện ra tay, nhưng chúng ta - mấy phụ nhân đây cũng chẳng nương tay đâu! Mau cút!”

Mã thẩm không nhịn nổi nữa, liền chỉ vào mặt Hà thị và Lạc Tiểu Hoa mắng thẳng.

“Còn ngươi nữa! Đã là đại cô nương cập kê rồi, mà cả ngày chỉ biết ăn với lười, mơ tưởng cái gì mà trời rơi bánh xuống miệng!”

“Với cái thói lười chảy thây của ngươi mà cũng đòi làm thiếu phu nhân nhà quan? Phì!”

“Bớt đi mà gieo họa cho con nhà người ta đi!”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play