Tô Tiểu Chí mất hứng nói, "Chị, chị chuẩn bị ra ngoài mời anh Quốc Chí đi ăn cơm hả?"
"..." Ngay cả Tô Tiểu Chí cũng biết, xem ra nguyên chủ đã tốn không ít tiền vì cái cục đất này nha. Nếu hôm nay không ăn bớt về, cảm thấy sẽ bị lỗ to. Mặc dù người thua thiệt không phải là mình, nhưng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đau lòng.
"Đồng chí Ngô Quốc Chí, sao anh lại tới đây?" Tô Du hơi ngượng ngùng nhìn Ngô Quốc Chí.
Ngô Quốc Chí đến nay cũng đã là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bị cuộc sống và công việc bào mòn sớm đã không còn sức khỏe như hồi trẻ, tóc chẻ giữa, khuôn mặt ốm dài, dáng người thon gầy, nhìn tổng thể đều thuộc hàng trung đẳng.
Rốt cục là có bao nhiêu tự tin, điều kiện như thế mà còn muốn nuôi một lốp xe dự phòng... A không phải, muốn lốp xe dự phòng nuôi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Du, trong lòng Ngô Quốc Chí cũng yên tâm. Hơn nửa tháng rồi anh ta không tìm được Tô Du, lo lắng Tô Du bị người khác cướp mất.
Mặc dù không nỡ, nhưng ít nhất cũng có một đường lui, nhỡ bên kia mình không thành công, chờ đến lúc không chịu đựng nổi, cưới Tô Du cũng không phải không được.
Ít nhất dáng dấp trông cũng ổn, có việc làm. Còn những đứa em trai em gái vướng víu kia cũng chẳng sao, đến lúc đó khi về nhà với anh ta, tiền lương của Tô Du chắc chắn cũng phải đưa cho anh ta. Một người phụ nữ không có đồng nào trong tay, cũng chẳng làm được việc gì.
"Tô Du, mấy hôm nay anh đi làm hơi bận, không có thời gian đến gặp em. Hôm nay nhớ đến ghé thăm em một chút. À, em ăn cơm chưa? Đi ăn với anh đi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT