Thím Lưu gật đầu liên tục:
“Cháu tốt nhất quậy bọn họ nhiều vào. Quậy cho nhà lão Tô chẳng thể yên tĩnh được nữa thì thôi”
Thật ra bà ta cũng chẳng quan tâm đến cô cháu gái này, bản thân bà ta cũng có con gái chứ đâu phải không, quan tâm đến con gái nhà người ta làm gì. Bà ta chỉ ngứa mắt chị cả Tô, hở chút là đâm chọt bà ta vài ba câu, bây giờ người của cả đại viện đều dòm ngó bà ta.
Lưu Mai tức giận nói:
“Một mình cháu thì quậy được thế nào? Bọn họ coi cháu như kẻ thù vậy, nhất là tên vô lương tâm Tô Đại Chí!”
“Còn có thím đây mà, thím làm sao mà không giúp cháu được? Còn chú hai của cháu nữa, chị Bình, anh Đại Khánh, còn sợ cái gì?”
Thím Lưu nói báo ra tên người trong nhà như học thuộc lòng, điều này khiến Lưu Mai cảm thấy tự tin cực kỳ. Hoá ra trong gia đình vẫn có người làm chỗ dựa cho cô ta.
“Thím Điền, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp đi, chuyện lần trước vẫn còn chưa nói xong.”
Giọng của Tô Du từ sân vọng vào, có lẽ đã đi rửa mặt xong về rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play