Chính sự đã bàn xong, cô ta lại nói: "Sau này thím hai tôi nói gì, các người cũng đừng để ý cô ta. Cô ta là đang đố kỵ nhà họ Tô chúng tôi sống tốt, nên mới khiêu khích ly gián, nếu cô ta thật sự tốt với các người, sao không mua lương thực cho các người chứ?"
Ông Lưu và bà Lưu cũng cho là đúng. Quan trọng là nhận ra ai tốt hay không tốt.
Thứ hai đi làm, tuyết vẫn tiếp tục rơi. Tô Du không còn cách nào, đành phải mang đôi giày, sau đó lại mang thêm đôi giày bông để đi làm. Cả buổi cơm trưa cũng không quay về nhà ăn, định đi thẳng đến căn tin dùng bữa, để khỏi đội cơn rét đi đi về về.
Cô nhớ chiếc xe nhỏ của mình. Đáng tiếc bây giờ cả xe đạp cũng không thể ngồi được.
Đúng là càng sống càng sa đọa.
Chủ tịch Tôn đến sớm hơn cả cô, nhìn thấy cô vẻ mặt đầy khổ sở bước vào văn phòng thì lo lắng hỏi: "Tiểu Tô, sao thế, có chuyện gì à?"
Tô Du nói: "Không có gì, tôi chỉ thấy trời lạnh như thế, công nhân làm việc rất vất vả. Không biết các đồng chí nông dân ăn có no không, mặc có ấm không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play