Khi nhận ra rèm giường bị ai đó kéo lên, tôi tự nhiên dịch người vào trong.

Cả mí mắt cũng lười nhấc lên.

Nhưng ngay sau đó, tôi đã bị ai đó ôm c/h ặt từ phía sau.

Lồng ng/ực nó/ng hổi áp sát lưng tôi, gáy liên tục bị mút mát.

Tôi thiếu kiên nhẫn dùng khuỷu tay huých nhẹ về phía sau, trách móc khẽ:

"Lục Triều, cậu mộng du thì mộng du, có thể đừng cứ mút cổ lão tử mãi không?

"Có khi tôi còn cảm thấy mình như một miếng cổ vịt cực phẩm ấy."
"..."

Lục Triều không ngừng những cử động trên môi, tay vẫn tiếp tục vuốt ve e/o tôi.

Chẳng bao lâu, nụ hôn trên cổ đã chuyển sang má tôi.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt.

Khiến da đầu tôi tê dại.

Đúng là tạo nghiệp mà!

Ai mà ngờ được chàng trai lạnh lùng, điển trai như Lục Triều người có thể khiến cả khuôn viên trường đại học phải ngưỡng mộ, sau lưng lại là một kẻ mộng du và cực kỳ vô liêm sỉ.

Mỗi đêm đều kiên trì leo lên giường tôi, ôm ấp, hôn hít, giở đủ các kiểu q/uấ y r/ối.

Rạng sáng lại tự ngồi dậy, máy móc trở về giường mình rồi tiếp tục ngủ.

Giống như một con robot vậy.

Tỉnh dậy là không nhớ gì về những gì đã làm tối hôm trước.

Mỗi lần tôi đều muốn t/át cho cậu ta một cái, để cậu ta tỉnh dậy mà xem bản thân đã làm ra những việc chó má gì.

Nhưng nghĩ đến việc c/ưỡ ng ép đá/n h thức người đang mộng du có thể gây tổn thương nã/o.

Sợ rằng cậu ta sẽ trở thành một kẻ ngốc chỉ biết a ba a ba, rồi tôi lại phải chịu trách nhiệm cho cả phần đời còn lại của cậu ta.

Vì vậy, tôi chỉ đành nhịn nhục thêm lần nữa.

Cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc ban ngày thẳng thắn nói với cậu ta về chuyện mộng du mà ăn đậu hũ của tôi.

Nhưng mỗi lần tôi nhắc đến chuyện này, Lục Triều lại liếc tôi một cái lạnh lùng.

"Mộng du?”

“Không thể nào."

"Cậu có bằng chứng không?"

Cứ như thể tôi đang vu khống cậu ta vậy.

M/ẹ kiếp, tôi làm sao có thể đặt camera mỗi đêm để quay lại toàn bộ quá trình cậu ta giở trò lưu manh với tôi được?

Mà nếu đăng lên thì chắc chắn phải làm mờ hết.

Vậy thì mặt mũi của tôi còn đâu nữa?

Tương lai tôi lấy đâu ra bạn gái?

Tôn nghiêm của thằng thẳng nam tôi tan tành mây khói.

Vì thế, tôi đành bất lực mà buông xuôi, lười tranh cãi với cậu ta nữa.

Tiếp tục giữ mối quan hệ bạn cùng phòng lạnh nhạt với cậu ta, chẳng ai nhắc đến chuyện này nữa.

Dù sao thì chỉ cần bảo vệ nụ hôn đầu và sự trong trắng của mình là được, những thứ còn lại coi như là cống hiến quên thân vậy.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play