Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời, ta tiếp tục hỏi: “Như vậy cũng chỉ là ứng phó trước mắt. Về sau, nếu không ai đến nhận, những đứa trẻ này sẽ ra sao?”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành thoáng qua nét bất lực.
Hắn xoa trán, nói: “Hiện tại có quá nhiều việc, chuyện an trí lâu dài cho bọn trẻ, ta quả thực chưa nghĩ tới. Nàng có ý kiến gì không?”
Ta khẽ gật đầu: “Thần thiếp có một ý tưởng sơ bộ.”
Ta nhanh chóng sắp xếp lời lẽ rồi nói: “Triều đình có thể nhân cơ hội này xây dựng một viện chuyên dành cho cô nhi. Không chỉ những đứa trẻ bị ảnh hưởng trong thiên tai này, mà sau này nếu có cô nhi cũng có thể được nhận vào đây. Cô nhi viện này sẽ do triều đình chi tiền xây dựng và hỗ trợ, lo cho chúng từ sinh hoạt đến giáo dục, cho đến khi chúng trưởng thành.”
Tiêu Cảnh Hành gật đầu tán thưởng: “Cách này nghe có vẻ khả thi. Nhưng nếu có người muốn nhận nuôi trẻ thì sao?”
“Như vậy thì thật quá tốt.” Ta thuận theo lời hắn, tiếp tục nói: “Nhưng nếu người nhận nuôi không phải là thân thích của đứa trẻ, thì khi nhận nuôi cần thị sát kỹ lưỡng tình hình gia cảnh, thu nhập, liệu họ có khả năng nuôi dưỡng đứa trẻ hay không. Ngoài ra, còn cần phái người bí mật đến thăm hỏi hàng xóm của họ.”
Giả Trường Tiên có vẻ không hiểu, hỏi: “Thị sát gia cảnh và thu nhập thì hạ quan hiểu, nhưng thăm hỏi hàng xóm là để làm gì?”
“Đó là để đánh giá nhân phẩm của người nhận nuôi. Nếu người đó là kẻ trộm cắp hay tiểu nhân, thì đứa trẻ lớn lên sao có thể học điều tốt? Nếu là kẻ tính tình hung bạo, chẳng phải đứa trẻ sẽ bị ngược đãi sao? Tệ nhất, nếu kẻ đó là người chuyên buôn bán trẻ em, mang đứa trẻ đi bán, thì chẳng phải triều đình sẽ vô tình trở thành đồng lõa hay sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT