Bàn tay bị hắn nắm lấy của ta khựng lại, trái tim cũng theo đó run lên một nhịp.
Ta khẽ đáp: “Nhờ có Điện hạ che chở, thần thiếp không sao, hoàn toàn bình an vô sự.”
Tiêu Cảnh Hành gật đầu, buông tay ta ra: “Sao hôm nay không thấy nàng bày ra mấy lời cảm tạ dài dòng như mọi khi?”
Ta biết hắn đang trêu chọc những lời ta nói trước đây là dài dòng khách sáo, nhưng lần này hắn đã cứu mạng ta, ta cũng ngại lòng vòng dối trá với hắn.
“Đa tạ Điện hạ bảo vệ. Điện hạ quả thật là nam tử hán đại trượng phu, giữa nguy hiểm vẫn không quên bảo vệ thần thiếp, một nữ tử yếu đuối. Thần thiếp không biết lấy gì báo đáp, chỉ mong Điện hạ sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa.”
Tiêu Cảnh Hành dựa người vào ghế, đổi sang tư thế thoải mái hơn: “Chỉ vậy thôi?”
“Vâng. Thần thiếp còn muốn hỏi, dù là bảo vệ thần thiếp, nhưng Điện hạ rõ ràng có thể dùng tay để đỡ gậy, tại sao lại để bị đánh vào đầu?”
Hắn chẳng thèm trả lời nghiêm túc, chỉ đáp qua loa: “Khi đó tình hình quá gấp gáp, bản cung không kịp nghĩ nhiều. Nếu có lần sau, bản cung sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Nghe mà xem, hắn nói cứ như đang trình bày một bài văn vô nghĩa vậy.
Thôi đi, ta chỉ xem như người thông minh cũng có lúc làm chuyện ngốc nghếch.
May mà hắn không định truy cứu tội này với dân chúng ngoài kia. Phải biết rằng đánh vào tay ta và đánh vào đầu hắn, bản chất là hoàn toàn khác nhau.
Ta bèn qua quýt đáp lại: “Điện hạ nói phải.”
Nhưng hắn lại truy hỏi: “Ừm, ngoài chuyện đó, nàng còn điều gì muốn nói nữa không?”
Ta còn bỏ sót gì sao? Hình như là không.
Nếu bắt ta phải thêm một câu, vậy ta chỉ có thể nói: “Còn nữa là… đầu của Điện hạ thật sự rất cứng.”
8
Tiêu Cảnh Hành chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó lại mang theo vết thương lao vào công việc không màng ngày đêm.
Ngày mai đoàn cứu trợ chính thức mới tới, nhưng hôm nay hắn đã bắt đầu xem qua các báo cáo, có lẽ để nắm rõ tình hình thiên tai, nhằm sắp xếp cứu trợ hiệu quả hơn.
Ta từng chứng kiến vẻ lo lắng của Tiêu Cảnh Hành khi bàn bạc cùng Giả Trường Tiên về tình hình thiên tai.
Nhớ lại sự nhẫn nhịn và bao dung của hắn sau khi bị dân chúng hiểu lầm mà đánh trúng, ta không khỏi nghĩ rằng, vị Thái tử bề ngoài có vẻ lạnh lùng này thực sự mang trong lòng nỗi trăn trở vì thiên tai ở Bắc Lăng và số phận của bách tính.
Hắn quả thật có tấm lòng lo nghĩ vì nước vì dân.
Trong ấn tượng của ta, tầng lớp thống trị của các triều đại phong kiến thường mưu cầu lợi ích riêng, bóc lột dân lành.
Những người trong sạch, chí công vô tư, yêu dân như con quả thực không nhiều.
Nhưng nhìn vị Thái tử này, hắn không chỉ lao tâm khổ tứ vì ngai vàng và tương lai của hắn, mà còn vì sự thái bình của quốc gia, sự an khang của bách tính. Điều này thực sự khiến ta có cái nhìn khác về hắn.
Có lẽ vì ta dừng tay quá lâu khi đang thay thuốc cho hắn, Tiêu Cảnh Hành cuối cùng cũng nhận ra ta đang mải suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu hỏi ta: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Ta thành thật đáp: “Thần thiếp đang nghĩ, trong tương lai Điện hạ nhất định sẽ là một minh quân nhân từ yêu dân.”
“Hà cớ gì nàng lại nghĩ thế?” Hắn hỏi rất nghiêm túc, không giống như đang qua loa, mà thực sự muốn nghe quan điểm của ta.
Ta bèn chân thành nói: “Điện hạ là thân thiên kim chi thể nhưng khi bị đánh, lại không truy cứu tội lỗi của kẻ đánh người. Điện hạ ngày đêm lo nghĩ về thiên tai, quan tâm tới bách tính, hao tâm tổn sức tìm biện pháp giải quyết, hoàn toàn không màng tới thương tích của mình. Những ngày này thần thiếp quan sát từng hành động của Điện hạ, quả thực thấy được ở người phong thái của một minh quân.”
Tiêu Cảnh Hành lắc đầu, dường như không đồng ý với lời nói của ta: “‘Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.’ Lũ lụt Bắc Lăng không được quản lý tốt, bây giờ lại cứu trợ chậm trễ, vốn là đại thất trách của triều đình. Ta bị đánh, dù là vô tình hay dân chúng vì trách tội ta mà đánh, thì ta cũng chẳng có gì phải oan ức?”
Hắn đứng dậy, xoay vai rồi bước tới trước cửa sổ, khoanh tay nhìn ra xa, nói tiếp: “Ta thân là Thái tử, trung thành vì nước, tận trách với dân, đó là căn bản để ta lập thân. Người sống trên đời mấy chục năm, cuối cùng đều phải chết. Ta nguyện noi gương các bậc thánh đế minh vương, dốc lòng tận tụy, nếu có thể đổi lấy quốc thái dân an, dù chết trăm lần cũng không hối hận.”
Những lời nói của hắn vang vọng như tiếng chuông, từng câu từng chữ như gõ vào lòng ta.
Nhìn bóng lưng hắn, ta cảm nhận được sức mạnh từ lý tưởng trong từng lời nói ấy.
Rồi nghĩ lại những gì ta vừa nói, nào là “thiên kim chi thể,” ta không khỏi xấu hổ vì những tư tưởng phong kiến cũ kỹ của mình.
Ta bước đến bên cửa sổ, đứng cạnh hắn, muốn nói vài lời động viên.
Nhưng so với lý tưởng của hắn, những suy nghĩ nhỏ bé của ta thật tầm thường, cuối cùng ta chẳng thể nói được gì.
Ta quay sang nhìn hắn, phát hiện đôi mày Tiêu Cảnh Hành vô thức nhíu chặt lại, một mỹ nam bây giờ trông chẳng khác gì một ông lão nhỏ nhen đầy lo âu.
Muốn làm dịu bầu không khí nặng nề, ta khẽ vỗ vai hắn, hào sảng nói: “Thần thiếp vốn tưởng Điện hạ không yêu giang sơn mà chỉ yêu mỹ nhân. Không ngờ, Điện hạ lại có chí lớn, ôm trọn thiên hạ. Nghĩ lại cũng đúng, chuyện nữ nhân, không khỏi làm mất chí khí anh hùng. Nữ nhân ấy à, chẳng qua chỉ làm lý tưởng của người thêm chậm bước mà thôi.”
Tiêu Cảnh Hành không để ý tới lời nói đùa của ta, quay đầu nhìn, không những không cười mà còn nhíu mày sâu hơn: “Tống Chi Yến, có phải nàng đang có hiểu lầm hoặc định kiến gì với ta không?”
Ta nhận ra bầu không khí có chút không đúng, vội chuyển chủ đề: “Điện hạ, oan uổng cho thần thiếp rồi, tấm lòng thần thiếp dành cho Điện hạ là rõ ràng như nhật nguyệt trên cao, sao lại có thể có thành kiến gì?”
Hắn không phản bác lại lời nói bừa của ta, im lặng một lúc rồi bảo: “Hiện giờ không ở trong hoàng cung, nàng không cần phải câu nệ trong lời nói. Cứ gọi thẳng tên ta là được.”
Ta định phản bác, nhưng thấy vẻ mặt không cho phép cãi lời của hắn, đành đáp: “Ừm, Tiêu… Cảnh Hành sao?”
Hắn hài lòng gật đầu: “Từ mai ta sẽ bận rộn hơn, nàng thân là nữ nhi, theo sát ta không tiện.”
Ngừng một chút, ta lập tức lên tiếng phụ họa: “Điện hạ nói phải, thần thiếp sẽ…”
“Ta bảo Chung Hiểu tìm cho nàng một bộ nam trang, nàng cứ giả làm tiểu tư, đi theo bên cạnh ta.”
Gì cơ? Thái tử điện hạ, người không thể làm theo lối thông thường được sao?