Ngày thứ hai sau khi thành thân, Tiểu Mãn sáng sớm đã kéo ta dậy khỏi giường, đẩy ta vẫn còn đang ngái ngủ đến bàn trang điểm, rồi bắt đầu sắp xếp cho các tiểu cung nữ chải tóc và thay y phục cho ta.

Ta ngáp dài, và hỏi nàng với vẻ mặt mơ màng: “Tiểu Mãn, làm sao ngươi có thể dậy sớm như vậy? Sao chế độ sinh hoạt của ngươi khoa học quá vậy?”

Tiểu Mãn vừa làm việc vừa lườm ta một cái: “Tiểu thư, người đang nói bậy bạ gì thế? Hôm nay người phải cùng Thái tử điện hạ đi thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, người quên rồi sao?”

“Ta đương nhiên là không quên. Nhưng Thái tử điện hạ không có ở đây, chẳng lẽ ta phải tự đi một mình à?”

Ta không phải không nghĩ đến chuyện này, từ trong tiểu thuyết, ta biết rõ một điều: ta có nên nói chuyện trước với Tiêu Cảnh Hành không? Chúng ta sẽ giả vờ ân ái, hay chỉ giữ phép lịch sự?

Hoàng thượng và Hoàng hậu liệu có biết đêm qua chúng ta không đồng phòng? Theo lẽ thường, ta có cần bịa một câu chuyện qua loa để đối phó không?

Ta đang nghĩ ngợi lung tung, thì từ ngoài cửa truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Khởi bẩm Thái tử phi, Thái tử điện hạ đang chờ người tại thư phòng.”

Chắc là thị vệ bên cạnh Tiêu Cảnh Hành đến truyền lời. Giọng người này thật dễ nghe.

Ta nghiêng người đáp lại: “Ta biết rồi. Phiền ngươi chuyển lời đến Thái tử điện hạ, ta sẽ lập tức đến ngay.”

Tiểu Mãn thúc giục các tiểu cung nữ nhanh tay hơn, chẳng bao lâu đã giúp ta chỉnh trang xong xuôi, nàng thúc giục ta mau lên đường.

Vừa bước đi, ta vừa khen Tiểu Mãn thật khéo tay, nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc, ta đã tới cửa thư phòng, vừa hay gặp Tiêu Cảnh Hành từ bên trong bước ra.

Hôm nay hắn mặc triều phục màu sẫm, thân hình càng thêm cao lớn. Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm và đôi môi mím chặt. Khuôn mặt tuấn tú này, kết hợp với thần sắc nghiêm nghị, quả thực có chút không hợp nhau.

Ta định hành lễ với hắn, nhưng hắn khẽ đưa tay ra đỡ, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Ta ngoan ngoãn đi theo sau hắn như một tiểu cẩu trung thành, nhưng cả đoạn đường hắn chẳng nói với ta lấy một lời.

Kỳ lạ thật, chẳng giống trong truyện gì cả. Nếu lát nữa trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu lời nói của hai ta không khớp thì biết làm thế nào đây?

Đang mải suy nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc ta đã cùng hắn đến Thái Hòa điện, nơi Hoàng thượng và Hoàng hậu đang chờ.

Sau khi hành lễ, Hoàng thượng ban tọa, lại ban trà. Hoàng hậu bắt đầu hỏi những câu chuyện thường tình, như ta ở Đông cung có quen không, có gì bất tiện không.

Ta cứ theo khuôn phép trả lời từng câu một. Hoàng hậu có vẻ hài lòng, nhưng rồi bà quay sang Tiêu Cảnh Hành, hỏi: “Nghe nói đêm qua Hành nhi ngủ ở thư phòng?”

Đây rồi, đoạn kịch máu chó trong truyện là không thể thiếu: vấn đề viên phòng và chuyện con cái.

Tiêu Cảnh Hành mặt không đổi sắc, từ tốn đáp: “Những năm gần đây, trong và ngoài triều đều có nhiều việc bất ổn, phụ hoàng ngày đêm lo lắng, nhi thần chỉ hận bản thân tài hèn trí mọn, không thể san sẻ gánh nặng, nên muốn lấy cần cù bù đắp khuyết điểm.”

Ta liếc nhìn Hoàng thượng, thấy ngài có vẻ rất hài lòng với những lời này, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng không nói gì.

Hoàng hậu lại thở dài: “Chính sự tuy quan trọng, nhưng cũng đừng vì vậy mà lạnh nhạt với Thái tử phi.”

Tiêu Cảnh Hành lại hành lễ, đáp: “Mẫu hậu dạy phải, là thần nhi suy nghĩ không chu toàn.”

Thảo nào hắn chẳng cần bàn bạc với ta trước, hóa ra mọi chuyện đều không qua mắt được Hoàng thượng và Hoàng hậu. Hắn dứt khoát thừa nhận, chẳng buồn cùng ta diễn trò.

Cũng tốt, ta vốn chẳng thích suy đoán mấy trò phức tạp này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play