Tôi nhìn chằm chằm vào Giang Hoài. Không nói một lời.
Lúc này, trong mắt tôi, anh ta thật xa lạ. Giang Hoài dịu dàng, ân cần, thấu hiểu trước kia cứ như bị ai đó nhập vào vậy. Người này tôi hoàn toàn không quen biết.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán, một số người không hiểu chuyện đang hỏi han xem sao.
Trần Mễ Lộ bắt đầu diễn trò, chạy đến ôm chầm lấy Giang Hoài, khóc nức nở: "A Hoài, em chỉ vô tình làm đổ rượu lên người cô ta, cô ta liền hắt cả ly rượu vào mặt em."
Giang Hoài dỗ dành cô ta vài câu, khi ánh mắt lại quét về phía tôi, không còn chút hơi ấm nào, giọng điệu lạnh lùng: "Tống Vi Ân, em điếc à? Những lời vừa rồi, anh không muốn nói lần thứ ba."
Cổ tôi toàn là rượu, gió lạnh thổi vào. Lạnh quá. Nhưng lòng còn lạnh hơn.
"Người điếc không phải là tôi, mà là chính anh. Cô ta hắt tôi một ly rượu, đã xin lỗi tôi rồi, tôi hắt cô ta một ly rượu, cũng đã xin lỗi cô ta rồi, chúng tôi coi như huề nhau."
Giang Hoài cau mày, vẻ mặt khó chịu: "Mễ Lộ không cố ý, nhưng em thì cố ý."
Tôi không muốn nói nhảm với anh ta nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT