[Là lỗi của mình, đều là lỗi của mình, nếu không phải vì nhiệm vụ đột xuất của sở cảnh sát, đáng lẽ mình nên đưa cả ba người họ đi công viên, thì sẽ không làm mất em bé, khiến con phải chịu khổ trong bệnh viện. Xảo Tú mắng mình đúng lắm, mình nên thấu hiểu cho cô ấy, không nên tranh cãi với cô ấy trong bệnh viện.
Lũ buôn người khốn kiếp, ngày mai mình sẽ viết báo cáo yêu cầu thành phố mở chiến dịch chuyên đề về nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em. Còn về Mai Mai, nếu thực sự là con bé cố ý, nhất định phải nghiêm khắc phê bình. Từ nhỏ con bé đã bị cha mẹ bỏ rơi, đã nhận nuôi thì phải có trách nhiệm, là mình không dạy dỗ tốt con bé, là lỗi của mình.]
Là một sinh viên của trường Đại học Công an, Triệu Hướng Vãn hiểu rõ trách nhiệm của cảnh sát, nên cô có sự đồng cảm sâu sắc với họ. Mặc dù Hứa Tung Lĩnh cứng đầu, thiên vị con gái nuôi, thiếu niềm tin với vợ, nhưng anh ta có tinh thần trách nhiệm cao, làm việc chăm chỉ, đối với con gái nuôi không có chút định kiến nào.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn vốn định rời đi bỗng dừng lại, nhìn về cô bé Mai Mai đang đứng chân trần ở đầu hành lang.
Mai Mai mặc một chiếc áo mỏng, đứng chân trần trên sàn đá mài xám xanh của hành lang.
Đôi mắt to tròn của cô bé lấp lánh ánh nước mắt, giọng nói yếu ớt rụt rè: "Chị ơi, chị đến cùng mẹ em phải không? Chị có thấy cha em đâu không?"
[Con đàn bà chết tiệt, đồ tiện nhân! Mày có phải cảnh sát đâu, chạy đến trước mặt mẹ tao nói lung tung, đúng là lo chuyện bao đồng quá. Tao ghét mày, cút xa tao ra một chút.]
Giọng nói phát ra từ miệng thì ngoan ngoãn yếu đuối, nhưng trong thâm tâm lại xuất hiện những lời lẽ đầy cay nghiệt. Khi hai âm thanh hoàn toàn đối lập này vang lên bên tai và trong đầu, khóe miệng Triệu Hướng Vãn lập tức hạ xuống, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.
... Mới mười một tuổi, đã giỏi che giấu đến vậy.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Hướng Vãn khiến Mai Mai có cảm giác như mọi suy nghĩ nhỏ nhen của mình đều bị nhìn thấu, làm cô bé bắt đầu lo lắng.
Mai Mai siết chặt nắm tay, tránh ánh nhìn của Triệu Hướng Vãn, nhìn qua cửa đôi của phòng cấp cứu thấy bóng lưng của Hứa Tung Lĩnh, cô bé như lập tức tìm thấy điểm tựa, vội vàng chạy về phía đó.
Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch...
Tiếng chân trần đạp trên sàn đá mài vang lên rõ mồn một trong hành lang, khiến cặp vợ chồng đang chờ con mình trong phòng cấp cứu cũng phải chú ý.
Hứa Tung Lĩnh quay người lại, Mai Mai lao nhanh đến bên anh ta, ôm chặt lấy eo anh ta, giọng đầy ấm ức: "Cha ơi, cha đã đi đâu thế? Mai Mai sợ lắm..."
Thấy con mình đi chân trần trên sàn nhà, Hứa Tung Lĩnh đau lòng bế cô bé lên. Mai Mai rúc vào lòng cha mình, như muốn hút lấy năng lượng từ anh ta.
Chu Xảo Tú lạnh lùng nhìn cô con gái nuôi mà mình từng yêu thương hết mực, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Nếu không có sự giúp đỡ của Triệu Hướng Vãn, có lẽ con gái ruột của cô ấy đã bị cặp vợ chồng kia hại chết hoặc bị đưa về quê chịu khổ. Nhưng chính người khởi đầu mọi chuyện như Mai Mai, vẫn dám đứng trước mặt cô ấy, ngang nhiên cướp lấy sự chú ý và tình yêu của Hứa Tung Lĩnh.
"Mẹ ơi..." Tiếng gọi yếu ớt phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh.
Chu Xảo Tú gạt bỏ hết thảy yêu hận, lao đến bên Bảo Bảo: "Bảo Bảo, con tỉnh rồi sao? Có khó chịu không? Đau đầu không? Nào, uống chút nước nhé."
Vừa thấy mặt mẹ, Bảo Bảo bắt đầu khóc nức nở, giơ tay ôm chặt lấy cổ mẹ mình: "Mẹ ơi, Bảo Bảo sẽ ngoan mà, Bảo Bảo không chạy lung tung nữa đâu, đừng bán con đi."
Lần đầu tiên nghe Bảo Bảo bướng bỉnh nhà mình nói ra những lời như vậy, Chu Xảo Tú ôm chặt cơ thể mềm mại của con gái vào lòng, cô ấy cảm giác như có hàng vạn con kiến đang cắn rứt trong tim, cơn đau lan tỏa khiến cô ấy nghẹt thở, cổ họng như bị nhét đầy bông, không thể thốt ra một lời.
Mai Mai ngẩng đầu khỏi vòng tay cha, cúi xuống nhìn Bảo Bảo, ánh mắt ngập tràn vui mừng: "Bảo Bảo, em về rồi! Thật tốt quá."
Bảo Bảo không trả lời.
Vì quá sợ hãi, cô bé chỉ ôm chặt lấy mẹ mình, không chịu buông tay, ngay cả Hứa Tung Lĩnh cô bé cũng không thèm gọi, chứ đừng nói đến người chị đã bỏ rơi mình. Cô bé không tố cáo chị, chỉ ôm mẹ nài nỉ đừng bỏ rơi mình.
Vừa dỗ dành con gái, Chu Xảo Tú vừa nhớ lời dặn của bác sĩ, cho cô bé uống nước. Khi con gái đã ngủ yên, cô ấy quay người đối diện với Mai Mai.
Nhất định phải giải quyết chuyện này ngay! Chu Xảo Tú không thể chờ đến sáng, dù bây giờ đã là hai giờ sáng, dù Mai Mai đang tỏ vẻ tội nghiệp đứng chân trần, dù đây là bệnh viện.
"Các người ra đây."
Hứa Tung Lĩnh đang bế Mai Mai đứng bên cạnh, trong lòng thầm lo lắng vì bị Chu Xảo Tú và Bảo Bảo lạnh nhạt. Nghe thấy lời của vợ, anh ta lập tức đi theo sau Chu Xảo Tú ra hành lang.
Trước khi ra ngoài, Chu Xảo Tú nhìn Triệu Hướng Vãn, trong mắt đầy vẻ áy náy: "Hướng Vãn, xin lỗi đã làm phiền em lâu như vậy, đợi cô xử lý xong việc gia đình sẽ đưa em về trường."
Triệu Hướng Vãn trước nay luôn bình tĩnh, chỉ gật đầu: "Dạ."
Chu Xảo Tú đứng trong hành lang, hít sâu một hơi: "Mai Mai, con biết mẹ tìm thấy Bảo Bảo ở đâu không? Còn phải cảm ơn những thông tin con và Triệu Hướng Vãn cung cấp: cửa sau công viên, hạt dưa rang. Cửa sau công viên nhiều người qua lại, dễ bị phát hiện, nên con đã dẫn Bảo Bảo băng qua một khu chung cư cũ, đưa con bé vào con hẻm nhỏ. Ở đó có ba tiệm rang hạt, tiệm của lão Ngô là gần đầu đường nhất. Hàng xóm nói cặp vợ chồng kia luôn muốn có một đứa con gái, con cố ý bỏ Bảo Bảo ở đó, chắc là đã tính toán rằng họ sẽ giấu em ấy đi, phải không?
Ý nghĩ tinh vi như vậy, mẹ thật sự đã đánh giá thấp con. Rõ ràng con cố tình dẫn Bảo Bảo đến cửa sau công viên rồi bỏ rơi con bé, nhưng con lại nói với chúng ta và cảnh sát rằng Bảo Bảo đã buông tay con ở khu vui chơi rồi biến mất, con không nhớ gì cả. Lòng dạ con... thật độc ác!"
Lúc này giọng nói của Chu Xảo Tú rất bình tĩnh, nhưng ẩn chứa trong đó là cơn bão lớn đang tích tụ. Đã kết hôn hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Hứa Tung Lĩnh thấy người vợ bao dung của mình trở nên như vậy, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi.
Nếu những gì Chu Xảo Tú nói là sự thật, thì đứa trẻ mười một tuổi trong vòng tay anh ta chính là một con quỷ!
Mai Mai ngơ ngác nhìn mẹ, mắt ngấn nước, nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, con thực sự không biết, cửa sau, tiệm rang hạt gì đó, tất cả đều do chị ấy nói mà. Khi Bảo Bảo mất tích, con cũng sợ lắm, mẹ tin con đi mà."
Mai Mai giãy ra khỏi vòng tay cha, đứng chân trần trên nền đất, chạy đến trước mặt Triệu Hướng Vãn, ngẩng mặt lên, giọng nói đầy nước mắt: