Lúc này, Triệu Thanh Vân chợt nhớ ra rằng mình còn một đứa con gái bị bỏ rơi ở Triệu Gia Câu, tuổi tác vừa vặn mười tuổi. Còn về ngoại hình, bản thân ông và Mỹ Hoa đều có ngoại hình xuất chúng, con gái chắc chắn cũng không kém.
Nghe Triệu Thanh Vân nói vậy, Chu Kinh Dung lập tức tươi cười rạng rỡ, giục ông mau chóng đưa đứa bé về thành phố. Triệu Thanh Vân ôm chút hy vọng, gửi thư theo địa chỉ cũ: thôn Triệu Gia Câu, xã Hoàng Điền. Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến bất ngờ, nhanh chóng đón được Triệu Thần Dương trở về thành.
Triệu Thần Dương mới mười tuổi, chỉ ở bên cạnh Triệu Thanh Vân ba ngày rồi được gửi đến nhà Chu Kinh Dung. Mãi đến hai năm sau, khi Từ Tuấn Tài đón cậu con trai với vợ cũ là Từ Thanh Khê về nhà, Triệu Thần Dương mới trở lại bên cạnh Triệu Thanh Vân. Bình thường Triệu Thanh Vân bận công việc, không mấy khi quan tâm đến cô ta, dù rằng đảm bảo cho cô ta ăn ngon mặc đẹp, cho cô ta học trường tốt nhất, nhưng nói yêu thương cô ta sâu sắc thì thật ra cũng không có.
Thấy con gái rơi nước mắt, Tiền Thục Phân đột nhiên tỉnh táo lại. Bà ta đứng dậy từ ghế, ôm chầm lấy Triệu Thần Dương, nghẹn ngào nói: “Con gái của mẹ ơi, con đã chịu khổ rồi sao? Mẹ đã nói rồi, thành phố cũng chưa chắc đã tốt, con vẫn nên ở lại bên cha mẹ thì thoải mái hơn, nhưng con không chịu nghe, nhất quyết đi theo Triệu Thanh Vân. Mẹ đau lòng, mẹ không nỡ xa con.”
Bộ dạng mẹ hiền này của Tiền Thục Phân hoàn toàn khác với sự cay nghiệt khi đối diện với Triệu Hướng Vãn, làm Phạm Thu Hàn cảm thấy gai mắt, hừ một tiếng: “Thật là không biết xấu hổ, đối xử tốt với con gái ruột như vậy, mà lại tàn nhẫn với Triệu Hướng Vãn đến thế!”
Triệu Đại Thúy và những người dân thôn khác cũng không nhịn được mà buông lời mắng chửi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play