"Đứa bé mà các người chứa chấp là con em của công an chúng tôi, nếu không giao ra ngay, sẽ bị xử lý theo tội buôn bán người!"
Chu Xảo Tú nghe thấy giọng điệu chắc chắn của Triệu Hướng Vãn, nghĩ đến việc con gái mình đang ở bên trong, làm sao mà kìm nén được? Không đợi phản ứng từ bên trong, cô ấy đã nhanh chóng gỡ một tấm ván cửa, bước vào tiệm, hỗ trợ Triệu Hướng Vãn khống chế người phụ nữ, rồi quay người chạy thẳng về phía sau tiệm.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, một người đàn ông gầy gò vội vã từ trong nhà chạy ra. Đối diện với ánh mắt đầy giận dữ của Chu Xảo Tú, ông ta tưởng cô ấy là cảnh sát đang mặc thường phục, sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, hận không thể quỳ xuống đất để tỏ lòng trung thành: “Đồng chí công an, chúng tôi không phải là bọn buôn người, chúng tôi là người tốt mà!”
Thấy dáng vẻ chột dạ của người đàn ông gầy gò, Chu Xảo Tú đạp mạnh một cái khiến ông ta ngã xuống, rồi xông vào phòng ngủ phía sau cửa hàng.
Người buôn bán nhỏ tiết kiệm, không nỡ dùng điện, bóng đèn sợi đốt có công suất thấp, ánh sáng trong phòng rất yếu, đồ đạc lộn xộn bày biện khắp nơi, đến mức không có chỗ để đặt chân. Bên cạnh bức tường phía bắc, chân giường được xây bằng gạch, phía trên đặt một tấm ván gỗ, chăn đệm được đặt lên mặt giường.
Trong góc giường, một đứa bé được bọc trong một chiếc chăn hoa nhỏ, trên đầu cột một búi tóc chỏm cao, buộc bằng chiếc dây buộc tóc có hình dâu tây màu đỏ rực rất nổi bật.
Nước mắt tuôn trào, trong lòng Chu Xảo Tú vừa chua xót vừa vui mừng, cô ấy lao tới ôm chầm lấy đứa bé: “Bảo Bảo, Bảo Bảo của mẹ!"
Tìm suốt một ngày, sự hoảng loạn, sợ hãi, nghi ngờ, tức giận... đủ loại cảm xúc tiêu cực vây lấy Chu Xảo Tú, cô ấy vừa căm ghét Mai Mai vì lòng tham mà cố tình làm lạc mất Bảo Bảo, lại vừa hối hận vì đã để Bảo Bảo rời khỏi tầm mắt mình. Nhưng hơn hết là sự lo lắng trầm trọng, sợ Bảo Bảo bị đói khát, bị ngược đãi.
Bây giờ cô ấy cuối cùng cũng ôm được ôm con mình vào lòng, Chu Xảo Tú cảm thấy như đã có được cả thế giới, không để ý đến việc sẽ đánh thức con, cô ấy áp má vào khuôn mặt mềm mại của Bảo Bảo, miệng lẩm bẩm: “Bảo Bảo đừng sợ, mẹ đây, mẹ ở đây rồi.”
Cảm xúc dần lắng xuống, Chu Xảo Tú bỗng cảm thấy không đúng, cô ấy cúi đầu nhìn, thấy má Bảo Bảo ửng đỏ bất thường, hơi thở nặng nề, mắt nhắm chặt, ngủ rất say.
Dù cho đứa bé có ham ngủ đến đâu thì cũng không thể không bị đánh thức với một tiếng động lớn như vậy được chứ? Chu Xảo Tú vội vã áp trán mình vào trán con, dường như không bị sốt, rồi cô ấy đặt một ngón tay dưới mũi con mình, hơi thở nóng hổi phả vào tay cô ấy
Bằng linh cảm của người mẹ, cô ấy lại cúi xuống ngửi kỹ hơn, một mùi rượu xộc vào mũi, Chu Xảo Tú quay đầu lại nhìn người đàn ông gầy gò đang nằm bò trên mặt đất, giận dữ hét lên: “Các người cho Bảo Bảo uống rượu à?”
Đứa bé mới ba tuổi, mùi rượu nồng nặc thế này, rốt cuộc là đã cho con uống bao nhiêu rượu chứ?!
Người đàn ông sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng giải thích: “Đứa bé khóc nhiều quá, làm phiền hàng xóm, việc buôn bán cũng không thể làm được... chỉ một chút thôi, một chút thôi mà.”
Triệu Hướng Vãn bẻ ngược tay bà chủ cửa hàng ra sau lưng, tìm một sợi dây thừng trói bà ta lại, rồi nhanh chóng bước vào phòng ngủ: “Cô Chu, họ cho rượu vào sữa, chúng ta mau đưa Bảo Bảo đi bệnh viện đã.”
Chu Xảo Tú tức đến mức toàn thân run rẩy, một đứa bé mới ba tuổi, làm sao có thể chịu được kích thích của cồn? Đứa bé hôn mê không tỉnh, rõ ràng là bị ngộ độc rượu. Đứa con mà cô ấy coi như báu vật lại bị hai người buôn bán này hành hạ như vậy!
“Phì!” Cô ấy nhổ một bãi nước bọt vào mặt người đàn ông, ánh mắt Châu Xảo Tú lóe lên tia lạnh lẽo: “Triệu Hướng Vãn, em trói cả ông ta lại đi, nhờ hàng xóm báo cảnh sát, chúng ta đi bệnh viện.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu, nhanh nhẹn trói người đàn ông lại, rồi bước ra ngoài nói với đám đông đang đứng xem: “Ai đó giúp chúng tôi báo cảnh sát với ạ? Ông bà chủ cửa hàng này có dấu hiệu bắt cóc và ngược đãi trẻ em.”
Một câu nói đã xác định tính chất của sự việc, khiến hàng xóm xung quanh phẫn nộ lên án.
“Thật không thể chấp nhận được, không ngờ vợ chồng lão Ngô lại là người như thế này.”
“Trước đây hai vợ chồng này cứ nói là ở quê có ba đứa con trai, chỉ muốn có một đứa con gái, không ngờ họ lại đi bắt cóc trẻ em.”
“Ngược đãi à? Thảo nào đứa bé không khóc nữa, đồ khốn nạn...”
Lập tức, một người nhiệt tình gõ cửa tiệm tạp hóa gần đó, dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát, phẫn nộ cam đoan: “Các cô cứ yên tâm, hai người này không chạy thoát được đâu.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Triệu Hướng Vãn dắt xe đạp ra, vắt một chân qua yên xe rồi đạp: “Cô Chu, đi thôi!”
Chu Xảo Tú kéo chiếc chăn mỏng bọc lấy đứa bé, ôm chặt con mình vào lòng, ngồi lên yên sau xe đạp, hai người nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, phóng thẳng đến Bệnh viện Số Ba Thành phố Tinh.
Khi đã đưa đứa bé vào phòng cấp cứu, Chu Xảo Tú ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, lúc này mới phát hiện ra toàn thân mình không còn chút sức lực nào, hai tay run lẩy bẩy như cái sàng.
Triệu Hướng Vãn đứng bên cạnh, nhìn vào sườn mặt của Chu Xảo Tú.
[May mắn, may mắn thay, đôi vợ chồng kia vẫn chưa kịp đưa Bảo Bảo đi. Bảo Bảo không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, dù có mất mạng thì mình cũng cam lòng. Dù Bảo Bảo có bị tổn thương trí não, chỉ cần sống sót là tốt rồi, mình sẽ nuôi con bé cả đời.]
Thì ra, tình yêu thật sự của người mẹ là sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì con sao? Dù con có trở nên ngốc nghếch, tàn tật cũng không bao giờ bỏ rơi? Nghe thấy những lời tự sự trong lòng của Chu Xảo Tú, Triệu Hướng Vãn cảm thấy một tia sáng của mặt trời đã chiếu rọi vào lòng mình.
Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn chứa đầy sự khao khát như trẻ thơ, Chu Xảo Tú dần bình tĩnh lại, quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Triệu Hướng Vãn, cảm ơn em.”
Triệu Hướng Vãn khẽ lắc đầu, mím môi không nói gì, đôi mắt hẹp dài càng trở nên sâu thẳm dưới ánh đèn.
Châu Xảo Tú đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Triệu Hướng Vãn, kéo cô đến bên cạnh mình. Sau một tiếng thở dài, Chu Xảo Tú nghiêng đầu tựa vào vai cô, tay kia vòng qua cánh tay cô, nhắm mắt lại: “Triệu Hướng Vãn, may mà có em...”
Cổ tay và cánh tay cảm nhận được hơi ấm từ Chu Xảo Tú, cảm nhận được cơ thể vẫn còn run rẩy của cô ấy, Triệu Hướng Vãn đứng đó, cả người cứng đờ, không biết phải làm gì.
Đối diện với kẻ xấu, hành vi hung ác, cô có thể đối đầu trực diện. Nhưng đối diện với sự khen ngợi và tin tưởng của người khác, cô lại không biết phải ứng phó thế nào.