Hoắc Chước cười nhạo một tiếng: “Hạng Đông, mấy lời dối trá của anh dùng để lừa gạt Tiền Diễm Diễm còn được, chứ đừng có khua môi múa mép trước mặt cảnh sát chúng tôi. Một người phụ nữ, nếu như không phải anh hứa hẹn điều gì đó, nếu như không gần gũi da thịt thì làm sao cô ta có thể khăng khăng một lòng với anh, cho dù phải ở lại làm việc ở cái điểm tiêu thụ hàng hóa rách nát đó mà vẫn cam tâm tình nguyện được?”
Nhưng Hạng Đông vẫn mạnh miệng: “Mọi người phải tin tưởng tôi. Tôi thật sự không có mối quan hệ nam nữ bất chính gì với Tiểu Trình, tất cả đều là do cô ấy đơn phương tình nguyện, nếu như cô ấy có chuyện gì thì tuyệt đối không hề liên quan đến tôi.”
Một câu nói, phủi sạch quan hệ.
Hoắc Chước nghe mà trong lòng bùng lên lửa giận: “Hạng Đông, cho đến tận bây giờ mà anh vẫn còn nói láo với cảnh sát! Tôi hỏi anh, người đứng ra sửa sang phòng trọ của Trình Hân Như ở thị trấn nhỏ đó là ai? Tivi và máy quay phim là ai mua? Ba trăm tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng là ai cho? Quần áo đàn ông trong tủ Trình Hân Như, giày của đàn ông trong nhà cô ta là của ai? Còn có… Bao cao su trong thùng rác là ai đã sử dụng?”
Giọng nói của Hoắc Chước càng lúc càng lớn, nói đến cuối cùng, anh ấy vỗ bàn, trừng mắt lên rồi nói: “Trong phòng trọ của anh và Trình Hân Như, khắp nơi đều lưu lại dấu vân tay, tóc và da vụn của anh, ở xó xỉnh nào của có ADN của anh, thế mà anh còn có mặt mũi chối bỏ mối quan hệ của anh và Trình Hân Như trước mặt chúng tôi à?”
Hạng Đông bị khí thế của Hoắc Chước làm cho sợ hãi, bả vai anh ta rụt lại, rõ ràng là không ngờ cảnh sát lại chuẩn bị đầy đủ kỹ càng như vậy.
Anh ta lại cúi đầu xuống nhìn mũi chân mình, mãi một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Đúng vậy, Trình Hân Như là tình nhân của tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play