Triệu Thần Dương lại cảm thấy ánh mắt của Triệu Hướng Vãn đầy khinh miệt, chế giễu, tức giận nhảy dựng lên: “Này, chị Ba, dù gì tôi cũng giúp chị vài lần rồi đó! Có thể tử tế với tôi chút được không?” Nếu không phải vì việc bản thân sống lại bị Triệu Hướng Vãn phát hiện, sao Triệu Thần Dương có thể cúi đầu ha giọng trước mặt cô chứ?
Triệu Hướng Vãn hiếm khi có thái độ hòa nhã hơn: “Cô quay về làm gì?”
Chưa đợi Triệu Thần Dương mở miệng, Triệu Hướng Vãn đã giơ tay lên: “Đừng có nói là về thăm cha mẹ nhé, đã năm năm rồi cô chưa về lấy một lần, sớm đã quên cái thôn họ Triệu này đến chín tầng mây rồi chứ gì.”
Triệu Thần Dương vừa mở miệng đã bị Triệu Hướng Vãn làm cho nghẹn họng, hừ một tiếng: “Tôi đến huyện La bàn một vụ làm ăn lớn.”
Triệu Hướng Vãn bảo Quý Chiêu và những người khác rời đi trước, còn mình lại kéo Triệu Thần Dương qua một bên, cười tủm tỉm nói: “Để tôi đoán thử xem, cô đến bàn vụ làm ăn gì nhé?”
Triệu Thần Dương như bị điện giật, lập tức hất tay Triệu Hướng Vãn ra, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đã bị Triệu Hướng Vãn lôi tới bên cạnh vườn rau, phía sau là ruộng rau trồng tỏi và cải bẹ, trước mặt là sân nhà rộng rãi.
Đám người ồn ào vừa rồi đã tản đi, Tiền Thục Phân xách quà về nhà, chỉ còn Lạc Nhất Huy đứng cách đó khoảng ba mét, cảnh giác nhìn hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT