Vệ Lệ Na cố nén giận, nghiến răng đáp lại: “Vệ Ba? Đồ chó...”
[Cậu ta dám phản bội mình!]
[Tôi nhặt cậu ta từ đống rác, cậu ta ăn của tôi, uống của tôi, thế mà lại dám phản bội tội!]
[Lúc cậu ta mới theo tôi chỉ mới mười mấy tuổi, cha mẹ ly hôn, chẳng ai cần cậu ta. Cậu ta bỏ nhà đi, lang thang khắp nơi, bị chó hoang đuổi cắn. Giữa mùa đông giá rét, nếu không có tôi nhận nuôi cậu ta, liệu cậu ta có được cuộc sống sung sướng như bây giờ? Vậy mà cậu ta dám phản bội tôi!]
Triệu Hướng Vãn mỉa mai nói: “Trước lương tâm, cái ơn nuôi dưỡng của cô có nghĩa lý gì? Vệ Ba nói rồi, cậu ta đã theo cô làm biết bao việc thất đức, lương tâm cắn rứt, nên tự nguyện đầu thú, hy vọng có thể cứu các cô gái kia. Dĩ nhiên, cậu ta cũng mong lập công để được giảm án.”
Trong lòng Vệ Lệ Na như có một ngọn lửa bừng cháy, cô ta không thể kìm nén được nữa, hét lên: “Tại sao? Cô bảo Vệ Ba tự mình đến đây nói chuyện với tôi, tại sao cậu ta lại phản bội tôi! Tôi đã coi cậu ta như em ruột, tôi đối xử với cậu ta như người thân của mình!”
Triệu Hướng Vãn im lặng, chỉ đứng nhìn Vệ Lệ Na.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play