Tuyết Nhi là do Mục Cương một tay nuôi lớn. Khi mới sinh ra, bàn chân nhỏ xíu của cô bé chỉ dài một tấc, anh ấy chăm sóc từng chút từng chút một, hết lòng yêu thương con đến năm tuổi. Đi đâu anh ấy cũng không nỡ để con chịu chút khổ sở nào. Lòng anh ấy, trái tim của một người cha hết lòng yêu thương con, chỉ mong có thể nghiền nát mọi thứ mà dâng lên trước mặt con.
Tuyết Nhi cũng rất quấn quýt anh ấy. Trước khi đi ngủ luôn quấn lấy anh ấy đòi kể chuyện, nhất quyết dựa vào lòng anh ấy nghe kể hết một cuốn truyện cổ tích rồi mới chịu nhắm mắt ngủ. Ôm con gái trong lòng, con gái thơm tho mềm mại, nhỏ nhắn đáng yêu, Mục Cương cảm thấy như mình đã có cả thế giới.
Bây giờ Tuyết Nhi đã được tìm thấy, đã lớn lên rồi, nhưng dường như không còn thuộc về anh ấy nữa.
Mục Cương bơ vơ không biết phải làm sao.
Anh ấy ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn: “Mẹ của con bé đã kết hôn sinh con, đã quên Tuyết Nhi từ lâu rồi. Tôi... tôi nên làm gì đây?”
Triệu Hướng Vãn sa sầm mặt: “Cô ta là mẹ của Tuyết Nhi, cô ta có trách nhiệm!”
Mục Cương cúi đầu, không dám đối diện với Triệu Hướng Vãn: “Tôi... tôi không dám tìm cô ấy. Tôi biết mình là một người đàn ông vô dụng, tôi không biết kiếm tiền, không biết dỗ dành người khác, tôi chỉ biết lái xe, biết làm chút việc nhà. Sau khi làm lạc mất Tuyết Nhi, ngày nào cô ấy cũng chửi tôi, tôi chột dạ không dám cãi lại. Sau đó, cô ấy đòi ly hôn, tôi cũng ly hôn. Chỉ cần cô ấy vui, thế nào cũng được. Nhưng trong lòng tôi đau, đau lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play